Hiện tại tâm trạng của bạn không tốt, không vui, muốn tìm vài câu hỏi nói lên tâm tư của bản thân như thơ buồn tâm trạng một mình, thơ buồn ngắn 2 câu hay 4 câu về cuộc sống.
Từ lâu những cảm xúc vui, buồn, chán nản hay hạnh phúc đều là những tâm trạng đan xen tạo nên một thứ gọi là cuộc sống. Chính vì thế, nếu như bạn đang cảm thấy buồn, tâm trạng và muốn tìm một chút sự đồng cảm cho bản thân thì hãy cùng INVERT tham khảo ngay một số bài thơ buồn hay nhất trong bài viết sau.
Mục lục bài viết [Ẩn]
I. Tổng hợp những bài thơ buồn ngắn, hay nhất
1. Thơ buồn ngắn 2 câu
Chắc hẳn, mỗi cuộc tình đi qua sẽ mang cho người trong cuộc những cảm giác nhớ nhung, day dứt. Nhằm giải bày tâm tư, tình cảm của mình bạn có thể tham khảo một số bài thơ buồn ngắn 2 câu sau để phần nào vơi đi tâm trạng cô đơn, lẻ loi.
Mà sao lệ đẫm nhạt nhòa đôi mi
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Trao cho người để đổi một niềm đau.
Tình còn thơ mộng sao nàng vội đi
Sống cuộc đời cỏ dại với nắng mưa.
Có chắc bây giờ nơi ấy em bình yên.
Ngược luôn hạnh phúc để chiều cô đơn
Chỉ buồn vì những thứ có cũng như không.
Thôi tôi mở lối cho người bước đi.
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm
Mường tượng như mình gặp cố nhân.
Trăm năm biết có duyên gì hay không
Người thương đâu biết cho người thầm thương.
Dẫu cho biển cạn non dời chẳng quên
Ở đây đang có một người nhớ trăng
Để khi hoa rụng yêu thương chẳng tàn.
Đi qua trần thế mang tình nhân gian
Đường không xứ sở còn vương bóng hình.
mà sao lệ đẫm nhạt nhòa đôi mi.
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Nửa giây thôi đủ lắt lay nửa đời.
Thì xin sưởi ấm nỗi lòng cô đơn.
Sao tìm mãi đến giờ không thấy.
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.
Cố tìm quên mà gợi nhớ suốt đời.
Ghét em mỗi lúc mỗi trìu mến em.
Là cả tình thương của đất trời.
Biển xanh vô tận lưới mù bủa giăng.
Ấy mà đổi lại chỉ toàn lặng thinh.
Miệng đời là thế, những lời dèm pha.
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Cũng như ta chưa chắc đã quên người.
Lấy ơ hờ thưa chuyện với cô đơn.
Vắng cánh buồm chỉ một chút đã cô đơn.
Nằm ngủ mơ màng nhớ tánh không.
Chỉ lo là không có tiền tiêu mỗi ngày.
Chỉ buồn vì những thứ có cũng như không.
Bao lần thất bại dạy ta khôn.
mà sao lệ đẫm nhạt nhòa đôi mi.
Trăm năm biết có duyên gì hay không?
Nửa giây thôi đủ lắt lay nửa đời.
Thì xin sưởi ấm nỗi lòng cô đơn.
Sao tìm mãi đến giờ không thấy.
Ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.
Cố tìm quên mà gợi nhớ suốt đời.
Ghét em mỗi lúc mỗi trìu mến em.
Là cả tình thương của đất trời.
Biển xanh vô tận lưới mù bủa giăng.
như vườn hồng không ánh nắng.
Ở đây đang có một người nhớ trăng.
Đi qua trần thế mang tình nhân gian.
Em là tất cả khát khao anh tìm.
Xin một đời đau khổ để yêu nhau.
Em là em anh đợi khắp nẻo đường.
Dội vào bờ xin chớ ngược ra khơi.
Tôi suốt đời chỉ có mình em.
Lấy ơ hờ thưa chuyện với cô đơn.
Lấy ơ hờ thưa chuyện với cô đơn.
2. Thơ buồn ngắn 4 câu
Có thể nói, thứ khó nắm bắt nhất trong cuộc đời chính là tình yêu. Nó hội tụ tất cả các hương vị của cuộc sống như vui, buồn, giạn hờn, hạnh phúc. Hiểu được tâm trạng đó, dưới đây là một số bài thơ buồn ngắn 4 câu mà INVERT đã tổng hợp được mong rằng có thể tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn của bạn.
Thao thức canh khuya với nỗi buồn
Nhớ người yêu cũ lệ trào tuôn
Người đi giết chết con tim vỡ
Kẻ ở đau buồn khóc tình xuông
Một cuộc tình anh gói trọn trong tim
Bảy năm qua chỉ là yêu thầm lặng
A sẽ sống như dòng sông phẳng lặng
Đợi con thuyền nơi đó có tình em
Anh đi mấy độ thu tàn
Mấy thu chiếc lá vẫn vàng chờ anh
Thế rồi ngày tháng qua nhanh
Mùa thu lại đến thâu canh thu chờ
Xin em đừng về mỗi giấc chiêm bao
Đừng làm anh thêm nghẹn ngào nỗi nhớ
Khi tình yêu đã đến hồi dang dở
Vết thương lòng chạm nữa chỉ thêm đau…
Nay tình mình đã cách biệt..người ơi
Hình dáng ấy..tôi nào đâu quên được
Bóng dáng ấy..đêm ngày tôi mơ ước
Hãy quay về..mình hạnh phúc..em nha…
Giữa dòng đã giữa dòng chưa
Lênh đênh bèo dạt bao giờ bên nhau
Ai ngờ chẳng phận trước sau
Cau trầu không quyện khổ đau thân tằm
Thế là người..lặng lẽ bỏ tôi đi
Không hờn trách.ko nói lời ly biệt
Người lặng lẽ đi rồi..tôi đâu biết
Để nơi này..thương nhớ 1 mình tôi.
Về đâu mái tóc người thương
Để anh vươn vấn giữa đường tình duyên
Ngày nào hai đứa hàn huyên
Giờ sao lẻ bóng con thuyền lênh đênh
Lòng buồn, tình vẫn còn vương
Bao nhiêu kỷ niệm, đêm trường ta trao
Những lời hứa ước với nhau
Sao đành quên hết, để đau... một đời.
Một cuộc tình anh gói trọn trong tim
Bảy năm qua chỉ là yêu thầm lặng
Anh sẽ sống như dòng sông phẳng lặng
Đợi con thuyền nơi đó có tình em.
Niềm hạnh phúc chất đầy trên ảo vọng
Ngày còn em hoa nở vàng ngõ mộng
Sao bây giờ tàn úa giấc mơ hoang…
Nhưng em đi anh gục đầu níu kéo
Bởi tình yêu nếu đem chia trăm nẻo
Ở phương nào hạnh phúc cũng xa xôi…
Tiếng rao khàn lạnh lẽo chạnh lòng ta
Nẻo đường về con phố nhỏ còn xa
Thân còm cỏi lướt qua đời nghiệt ngả.
Khi tình sương khói tan như mây.
Lơ lửng bay ngang theo làn gió.
Để lại sau lưng áng văn gầy.
Lệ nhạt nhòa ai khóc buổi phân ly.
Cách xa nhau hơn nửa trái địa cầu.
Lòng thấp thỏm bao giờ ta trở lại
Thắt buồng tim khi gió khẽ lay rèm
Bởi cứ tưởng nhè nhẹ bước chân em
Thoảng vào đêm nghẹn ngào từng hơi thở.
Thả bèo vào nước đưa ta vào nàng.
Ai đem nhuộm lá thu vàng.
Nhuộm đời cho bạc cho nàng phụ ta
Một mình ta giữa phút giây tĩnh lặng
Những buồn vui muộn phiền…cay đắng
Trong mơ hồ khắc khoải thoáng lướt qua.
Khi vạn vật đã như chìm giấc ngủ
Giọt sương sớm đã trên cành kết tụ
Mà sao ai vẫn ủ rũ thương sầu.
Của một thời đau nhức tận trong tim
Con phố buồn chân vẫn bước mỗi đêm
Cứ lanh thang kiếm tìm ta ngày ấy.
Chờ trăng buông hoài vọng cuối trời xa
Quẩn quanh tìm khi làn gió thoảng qua
Buồn ngơ ngẩn đâu cũng là ảo ảnh.
II. Tuyển tập những bài thơ buồn về cuộc sống
1. Thơ buồn tâm trạng ngắn
Nếu bạn là một người chất chứa nhiều tâm trạng và chưa biết giải bày cùng ai thì hy vọng những bài thơ dưới đây sẽ có thể giúp bạn ổn định lại tâm trạng.
Mưa rơi rả rích ngoài hiên vắng
Trằn trọc đêm thâu, giấc chẳng lành
Gió lùa khe cửa nghe thấm lạnh
Giọt nhớ, giọt thương, buồn mông mênh...
Mưa ơi ! trôi đi chiều thương nhớ !
Trôi hết dùm tôi những muộn phiền.
Trôi tình ta đó còn lơ lửng
Vào chốn thiên thu, cõi vĩnh hằng.
Mênh mông muôn mãi một màu mưa.
Mãi mết miên mang mãi mịt mờ.
Mộng mị mỏi mòn mai một một.
Mỹ miều may mắn mấy mà mưa.
Giọt tương tư trổ xuống đời mấy nhánh
Phút liêu trai mộng mị đổ nghiêng mành
Vẫn gối mỏng từng đêm nghe mi lạnh
Mưa biến thành từng giọt lệ khô nhanh
Em vẫn đi về trên lối cũ vắng anh
Mưa từng cơn không xóa nhòa được nỗi nhớ
Anh giờ đang ở nơi phương trời lạ
Tim có buồn nhớ mùa cũ mình từng qua
Cuối ngày mưa cứ lả lơi
Buông lời trêu chọc ai cười ai đau
Giọt mưa thấm đất nông sâu
Mà sao ai cứ gieo sầu trong tim
Chiều Đà Lạt sương giăng buồn tê tái
Ta lang thang tìm lại mảnh thơ tình
Xưa đánh rơi vì lỗi nhịp con tim
Tìm chẳng thấy, chắc heo may dấu mất
Em thấy gì không mưa đang ngồi khóc đấy
Mưa buồn lắm mắt gió cũng cay cay
Nơi xa lắm có một người đang nhớ
Mong mãi 1 người khi mưa khóc giờ đây.
Lắt phắt mưa rơi trời xe lạnh
Nhưng thấu tâm hồn người ra đi
Ra đi mong có ngày gặp lại
Lặng lẽ mưa buồn cứ tuôn rơi
Mây mù che phủ bóng trùng khơi
Mắt biếc long lanh cảnh tuyệt vời
Sợi nhỏ li ti mơ chẳng tới
Non ngàn biển cạn đá chơi vơi
Đêm sài thành mưa buồn gió lạnh
Ngồi một mình lòng lại nghĩ về em
Đã xa rồi cái ngày chia tay ấy
Quá khứ buồn a tự nhủ phải quên
Mưa rơi rả rích ngoài hiên vắng,
Trằn trọc đêm thâu, giấc chẳng lành,
Gió lùa khe cửa nghe thấm lạnh,
Giọt nhớ, giọt thương, buồn mông mênh…
Tình đen vội bỏ niềm say đắm
Số bạc thời ôm nỗi chán chường
Vị đắng mùi cay đời nếm trải
Ưu phiền muốn giải lại càng vương
Bên lề cuộc sống kẻ tha hương
Lối rẽ là đâu cuối đoạn đường
Lặng lẽ bao ngày xuôi bến nhớ
Âm thầm những buổi ngược dòng thương
Nụ cười vẫn nở trên môi
Ẩn trong nổi nhớ đơn côi tình buồn
Đường đi phía trước-về nguồn
Ta còn u uẩn nổi buồn riêng mang.
Vốn dĩ đời có bao giờ bằng phẳng
Có suy tư cũng chẳng ích lợi gì
Nhưng nét buồn cứ mãi đọng trên mi
Giữa canh thâu khi ùa về bất chợt.
Đêm không ngủ mong vầng trăng sáng tỏ
Chiếu ánh vàng nhân ái tỏa nhân gian
Sưởi ấm lòng từng góc phố đêm tàn
Đời vẫn đẹp buổi sớm mai thức dậy….
Đêm có biết vì sao tôi thao thức
Mảnh tình riêng day dứt cả buồng tim
Hồn chơ vơ như xác lá bên thềm
Lòng trĩu nặng bao nỗi niềm tâm sự.
2. List những câu thơ buồn tâm trạng
Cùng INVERT đọc và suy ngẫm một số câu thơ buồn tâm trạng sau để xem nó như là 1 điểm tựa tinh thần, thoải mái trải lòng mà bạn đã kìm nén bấy lâu nhé!
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?
Tưởng như ai đó đang về cùng tôi
Nhớ mong nên dạ bồi hồi
Canh sầu tỉnh giấc đơn côi một mình
Hỏi xem tri kỉ chung tình cùng ai
Để tôi lạnh lẽo u hoài
Như mưa ngâu nhắn gọi ai bên hè
Để tôi tìm bạn một mình trong mơ.
Kim châm muối xát ngưỡng thê lương
Người ơi thấu cạn dòng tang hải
Hận oán sa chân khiến đoạn trường
Gợi niềm chan chứa lệ buồn xo
“Trách sông bỏ bến xuôi ra biển
Để sóng trường giang cuộn võ vò”
Đoạ đày ray rứt khảy triền miên
Mình đơn quạnh quẽ chìm da diết
Anh có hay chăng tuyết phủ miền?
Trăn trở u hoài rũ dáng mai
Lầm lỡ trót gieo, thời xấu hổ
Tấm thân nhơ nhớp bụi trần ai
Ngắm ánh trăng trơ dạ nát nhàu
Gió lạnh lùa vào cơn uất nghẹn
Vì sao nông nổi, úa trầu cau!
Nhìn anh héo úa tuổi xuân thì
Con thơ khao khát chờ hơi Mẹ
Nén giọt chôn sầu uống lụy bi
Cứ tưởng nghĩa xưa nối mộng lành
Thắm thiết đan tình hoà ánh tỏa
Nào ngờ hạnh phúc đã ngăn ranh
Lang thang khổ cực bao lời đắng cay
Xin ăn từng bữa qua ngày
Xót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!
Vui buồn vẫn sống như mình hôm nay
Dù đời luôn đổi luôn thay
Giữ tâm chánh niệm thẳng ngay giữa đời
Nào ai có muốn đọa đày xác thân
Sinh ra ở cõi dương trần
Nhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi
Đời người tan hợp dập dìu mây bay
Yêu thương tay nắm lấy tay
Đừng vì cuộc sống, đổi thay chính mình.
Sẻ chia nhân ái nụ cười thơ ngây
Đạo Đời chân lý xưa nay
Chung tay bồi đắp dựng xây cuộc đời.
Ai rồi cũng phải ra đi vĩnh viễn
Ta cười người khóc đưa tiễn
Cuộc đời như cuốn từ điển đã hết
Đó là trang cuối đoạn kết
Hết kiếp tới số phải chết mà thôi
Dù đời bạc bẽo như vôi
Dù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đời
Ta đừng hờn trách ông trời
Mà hãy sống vui hết đời tạo hóa
Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian
Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán
Ghép mảnh duyên bèo phận tủi than
Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát
Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn
Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến
Muốn được bình an ước cũng tan.
Ngủ đi em, đừng lo chuyện ngày mai.
Ai của ai, chẳng còn quan trọng nữa.
Tình yêu, suy cho cùng, cũng là một câu hứa.
Nên lắm người quên, em nhớ để làm gì?
Ngủ đi em, tình đẹp có mấy khi.
Người ta bảo dở dang là còn mãi.
Dẫu yêu thương của em chỉ toàn là ngang trái.
Gói ghém lại rồi, phải mạnh mẽ, nha em!
Có một ngày em chẳng nhớ đến anh
Đôi mắt biếc không chòng chành khao khát
Lời âu yếm cũng chẳng còn dào dạt
Em xa rồi nghe mặn chát bờ môi.
Có một ngày ta không bước chung đôi
Con đường cũ cũng xa rồi hai ngả
Vòng tay ấm nay trở thành xa lạ
Áng mây chiều dường như đã ngừng trôi.
Có một ngày giọt nước mắt anh rơi
Mưa xối xả giăng ngập trời trắng lối
Khi em bước về phía ai rất vội
Lời yêu nào đang rộng lối đón em.
Có một ngày không mặc áo màu quen
Em đã khoác màu hồng sen sắc biếc
Từ khi đó duyên tình ta vĩnh biệt
Đứng lặng nhìn chứ anh biết làm sao.
Có một ngày dõi mắt ngắm trời cao
Lòng tự hỏi có khi nào em nhớ
Ngày xưa ấy đâu biết mình dang dở
Đâu nghĩ rằng tình vụn vỡ chia xa.
Quá khứ ư! Bới đào chi thêm nữa
Vết thương sầu lần lữa cũng qua thôi
Khơi làm chi kỷ niệm đã xa rồi
Xin hãy để tình trôi vào dĩ vãng.
Ta đã sống mãi hai miền tối sáng
Giấu tận cùng khoảng lặng những niềm đau
Vùng vẫy trong ký ức đã nát nhàu
Để rồi nhận nỗi sầu đau chất ngất.
Hiện tại ư! Ngày qua ngày thường nhật
Cuộc sống luôn tất bật giữa chợ đời
Bao nhọc nhằn nhiều lúc muốn buông trôi
Mà không thể bởi đời còn níu kéo.
Nhìn con trẻ với tâm hồn trong trẻo
Tội tình gì mà phải chịu xót xa
Nên đành xem mọi thứ đã như là
Chấp nhận hết vì con là phía trước.
Tương lai ư! Bây giờ ta cứ bước
Mặc kệ đời mất được với ganh ghen
Cho dù mai đời cao thấp sang hèn
Phó mặc hết cho con thuyền định mệnh.
Ai rồi cũng qua vòng sinh lão bệnh
Để cuối cùng…nhận vòng cuối…mà thôi.
Anh biết không trên con đường hạnh phúc
Mình chung đường nhưng ngược bước chân nhau
Giọt châu rơi hoa rũ lá phai màu
Tim đau nhói muộn duyên mình ngược lối?
Cuộc đời này đã làm em mệt mỏi
Buông tay rồi em mong ước điều chi
Bước chân ra mình sẽ có những gì
Hay chỉ là đau thương và nước mắt?
Nỗi buồn em qua từng ngày góp nhặt
Giữ một mình ôm trọn nỗi cô đơn
Đã từ lâu em không biết giận hờn
Mà tự gắng mình phải luôn mạnh mẽ.
Vững vàng lên tôi ơi đừng buồn nhé
Có anh rồi thấy cuộc sống vui hơn
Khi bên anh, em đã vơi nỗi buồn
Nhưng chỉ là trong mơ thôi anh nhỉ!
Em yêu anh rất nhiều và hơn thế
Nhưng tình mình sẽ chỉ mãi cách xa
Yêu thương kia rồi có lúc nhạt nhòa
Về nơi ấy chỉ mình em một hướng.
Em âm thầm giữ gìn bao thương nhớ
Dù biết rằng duyên nợ chẳng tròn câu
Tháng năm trôi! em dấu mối tình sầu
Đêm trăn trở ôm thương đau rên xiết.
Nhìn trời cao Trăng vàng kia đã khuyết
Mây đen che Sao trốn biệt không về
Tuyết rơi nhiều lòng buốt lạnh tái tê
Em lặng lẽ giữa bốn bề hoang vắng.
Gọi tên anh giữa không gian im ắng
Rồi lê chân bước thầm lặng bên đời
Nhìn lá vàng…đang chới với chờ rơi
Như tiễn biệt một thời thương đã hết.
Đời trải qua bao thăng trầm mỏi mệt
Tình trái ngang nay cũng chết lịm dần
Suốt cuộc đời…lận đận chốn phù vân
Bao nhiêu nhớ thì mấy lần thương xót.
Lòng xót xa…nước mắt rơi từng giọt
Giờ thương đau! bởi trót lỡ yêu người.
Ta mệt rồi quên gửi nhớ vào thơ
Quên hờn giận quên vu vơ kể lể
Mải ngụp lặn giữa dòng đời dâu bể
Mà vụng về quên sức khỏe bản thân.
Học siêng năng làm lụng thật chuyên cần
Vì còn trẻ gắng để phần tích lũy
Lao vào việc như con ong chăm chỉ
Nhưng ông trời cố ý chẳng chiều cho.
Vốn thông minh lại có tính mầy mò
Bản chất tốt nên ngây khờ đến dại
Luôn vui vẻ giúp người mong thoải mái
Hẳn kiếp này nghiệp ta phải tu tâm.
Trải qua bao giông tố với thăng trầm
Ngấm một lẽ điều cao thâm đơn giản
Luật nhân quả được mất đừng ngao ngán
Cứ vô thường ghi nhận chữ có không.
Cuộc sống đâu tươi mãi một màu hồng
Cân bằng giữ để cho lòng thanh thản
Chớ gắng gượng tự nhận về bản án
Được một phần mất cả vạn lần đau.
Ngẫm nỗi buồn như biển nước mênh mông
Ta con thuyền bềnh bồng không bến đỗ
Nơi đất bằng dường như không còn chỗ
Nên một đời sóng vỗ chẳng nào nguôi.
Cũng bởi tại đâu thể chọn dòng xuôi
Mà trong lòng cứ nuôi cơn mộng ảo
Ngỡ có ngày được cùng ai bước dạo
Biết đâu rằng trời nhạo kẻ tình si.
Một kiếp này ta chẳng tiếc làm chi
Ngập nỗi sầu có gì là hạnh phúc
Lắm thác ghềnh mình ta con thuyền mục
Có kiệt cùng chỉ múc ánh trăng suông.
Đã bao lần cố gắng để bỏ buông
Ta lại càng điên cuồng trong nỗi nhớ
Trái tim nghẹt như không còn nhịp thở
Xót xa mình phải lỡ cuộc tình đau.
Ôi cuộc đời là nước mắt không màu
Đâu dễ dàng lau khô dòng dĩ vãng
Hỏi bình minh có khi nào loé rạng
Để con thuyền lãng đãng dưới trời mơ?
Ta lạc lõng giữa đời bao dối trá
Người thân ư! Hay kẻ lạ vô tình
Trách cuộc đời chìm nổi chốn điêu linh
Hay oán kẻ làm tim mình se thắt.
Ta là khách nơi dương trần tẻ nhạt
Mượn tiếng cười thoả cơn khát u mê
Thẳm trong tim là bao nỗi ê chề
Cười nói đó để đêm về đau đớn.
Khi bóng đen phủ bầu trời rộng lớn
Là lúc lòng nghe nhẹ gợn yêu thương
Một chút mà ký ức vẫn còn vương
Vội đến giữa chốn đời thường hối hả.
Ta với ta …mà bỗng nhiên xa lạ
Người với người mà sao lỡ vô tình
Qua đêm rồi trời chói loá bình minh
Sao chẳng thể đánh thức tình đã chết.
Con đường mà người cùng ta chung bước
E bây giờ không giữ được người ơi
Đành lòng thôi vì khác hướng đường đời
Cố níu chỉ khổ nhau thôi người ạ.
Chia tay rồi ta trở lại là ta!
Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạ
Nhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?
Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dài
Hỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ.
Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩ
Chợt rùng mình một cảm giác không tên
Còn lại gì khi ta vốn lênh đênh
Đời hối hả người quên ta rất vội.
Ôi sợ lắm những phút giây nhàn rỗi
Sợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơ
Nghe tâm tư trống trải đến không ngờ
Nghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́.
Có những lúc thấy mình như gục ngã
Những nợ đời cố trả mãi chưa xong
Nước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòng
Để mai sáng ta không còn phải khóc.
Tôi đơn lẻ giữa vòng đời xoay chuyển,
Như con tàu giữa bão biển ngàn khơi,
Bao nhiêu năm ta gọi đó “cuộc đời”,
Sao trôi nổi mãi hoài câu thương hận.
Tình yêu chết hay kiếp người lận đận,
Tôi lạc loài số phận kẻ vô duyên,
Ðêm hằng đêm chôn giấu nỗi muộn phiền,
Khi cay đắng ngút ngàn như sương lạnh.
Trong cõi nhớ mù mờ tôi hiu quạnh
Giữa kiếp người… bất hạnh vẫn là tôi,
Ðã vì em, tôi mất cả một đời
Nay yêu để đợi ngày sầu… vĩnh biệt.
Em yêu hỡi có bao giờ em biết
Phút chạnh lòng em sẽ thấy tiếc thương
Khi chính em lạc lối, chẳng chung đường
Xa nhau để giết người thương vô tội …
3. Thơ tâm trạng buồn về cuộc sống
Con người dù có mạnh mẽ đến đâu chắc chắn vẫn ở ẩn dấu trong tâm hồn một nỗi buồn thầm kín. Do đó, những bài thơ dưới đây sẽ nói hộ lòng bạn, xoa dịu tâm hồn yếu đuối, tiếp thêm động lực để bạn có thể mạnh mẽ, kiên cường vượt qua mọi thử thách.
Cuộc sống ơi sao trôi lặng lẽ
Để ngày dài biết sẽ về đâu
Không tương lai, cuộc sống một màu
Toàn lo lắng và nỗi đau chất chứa.
Có phải chăng…cuộc sống không phép màu
Không san sẻ và không ai hiểu thấu?
Bao khó khăn vất vả một mình mình gánh chịu
Mọi lo lắng,gian truân trên đoạn đường đã qua.
Cuộc sống buồn cứ lặng lẽ trôi qua
Và bao đau khổ xót xa một mình
Cũng là một kiếp con người
Sao long đong chốn biển đời xa xôi
Cuộc đời như dòng nước trôi
Luôn vẫn tiếp diễn mà thôi hỡi đời !!!
Đời trôi qua nỗi buồn còn lại đó
Chầm chậm dâng như con nước trở về
Biết bao chiều chân lạ bước lê thê
Bỗng chợt thấy đam mê không còn nữa
Cơn bão tuyết chiều đi ngang qua cửa
Trắng ngoài trời, sầu chất chứa trong tôi
Không ngày vui buồn cũng chỉ thế thôi
Thật muốn bước mau qua đời ngắn ngủi
Ước vọng mãi chỉ mang thêm buồn tủi
Ngày như đêm lủi thủi gót chân hoang
Những nơi qua toàn thấy cảnh điêu tàn
Người phụ rẫy kẻ quàng vai áo hận
Nếu đã biết đường tình luôn lận đận
Sao còn yêu còn chấp nhận đau thương?
Để đêm đêm trơ mắt suốt canh trường
Nhìn quanh quẩn ngàn phương tràn bóng tối!
Có những lúc trong lòng bất ổn
Lại một mình lẩn trốn góc phòng
Tủi thân dòng lệ uốn cong
Đường đời sao mãi long đong gập ghềnh.
Giữa trời đất chông chênh gót nhỏ
Ngắm rừng cây theo gió đu đưa
Bỗng nhiên kéo tới cơn mưa
Ướt nhèm đôi má góc mùa đông sang.
Sương lành lạnh mơ màng hôn đất
Bóng hình ai luôn cất trong tim
Mà nay sao nỡ lặng im
Để nơi khóe mắt phải ghìm lệ rơi.
Bằng lăng tím ở nơi bão tố
Tâm bất an giữa phố không người
Làm sao quên được nụ cười
Nhìn nhau vui vẻ nói lời xã giao.
Cuộc sống ơi sao trôi lặng lẽ
Để ngày dài biết sẽ về đâu
Không tương lai, cuộc sống một màu
Toàn lo lắng và nỗi đau chất chứa.
Có phải chăng… cuộc sống không phép màu
Không san sẻ và không ai hiểu thấu?
Bao khó khăn vất vả một mình gánh chịu
Mọi lo lắng, gian truân trên đoạn đường đã qua.
Chắc người ta thương anh nhiều lắm đấy
Anh muốn gì họ cứ vậy chiều theo
Chẳng như em, người gì đâu thấy ghét
Tình cạn khô, cằn cỗi giống kẻ nghèo.
Chắc bên người anh sẽ luôn vui vẻ
Chẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầu
Thôi anh hãy trở về bên người ấy
Buông tay nào, em chẳng trách anh đâu.
Thiên hạ đa đoan chuốc lấy phiền
Nhân tình thế thái lắm đảo điên
Lương tâm không quý bằng lương bổng
Đồng chí thua xa những đồng tiền.
Tôn sư trọng đạo thành xa xỉ
Cứu nhân độ thế hóa vô duyên
Thủ thường an phận qua ngày tháng
Vô vi vui thú cảnh điền viên.
Đường đời muôn nẻo biết về đâu
Thế sự đảo điên rượu giải sầu
Phụ tử phu thê thời cách biệt
Thân bằng huynh đệ mấy tương giao.
Nghĩa nhân liêm chính nào ai giữ
Tài lộc lợi danh lắm kẻ cầu
Khinh trọng khen chê tùy miệng thế
Tín trung hiếu lễ lấy làm đầu.
Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng
Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?
Hay là tất cả niềm đau khổ
Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?
Hãy rót cho tôi chén rượu đầy
Tôi cần phải uống để còn say
Để tôi không phải là tôi nữa
Đừng để cho tôi tỉnh mộng này.
Tôi muốn quên đi kiếp làm người
Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi
Là tôi, chắc lẽ là tôi đó
Chán nản còn đây giữa đất trời.
Chất rượu thấm dần trong trí não
Vô tình đập vỡ chén ly bôi
Quanh tôi trời đất cuồng điên quá
Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười.
Cười xong rồi khóc với đê mê
Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê
Và trong thế giới vô tình ấy
Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về.
Có bao giờ anh cũng thấy tim đau
Khi tình ta đã phai màu nhung nhớ
Chẳng còn xem yêu thương là hơi thở
Bởi chúng mình lỡ bước ngược lối đi
Có bao giờ anh muốn đừng níu ghì
Khi tình cảm hết khắc ghi trong dạ
Bởi nơi anh xem em như người lạ
Gặp giữa đường cũng lặng lẽ qua nhau
Có bao giờ anh mộng ước đêm thâu
Em gối tay như thuở đầu ân ái
Hay trong lòng đã lạnh tim hoang hoải
Khi chúng mình chẳng phải là của nhau
Có bao giờ anh vội bước thật mau
Để lại em phía sau còn đứng ngóng
Còn lại gì ngoài cõi lòng dậy sóng
Em một mình một bóng lúc tàn canh!
Có ai biết hạnh phúc giá bao nhiêu
Hãy bán cho tôi một liều để uống
Cho tôi biến khổ đau thành sung sướng
Mang niềm vui thay sầu muộn trong đời.
Có ai biết giá giọt nước mắt rơi
Khi người ta đã nói lời từ giã
Một mình cô đơn lệ sầu lã chã
Trái tim buồn bỗng hoá đá cô liêu.
Có ai biết lừa dối giá bao nhiêu
Khi ngày xưa người nói yêu tha thiết
Rằng tình ta sẽ muôn đời bất diệt
Như mặt trời như ánh nguyệt ngàn năm.
Có ai biết phản bội giá mấy trăm
Sao người ấy không âm thầm hối lỗi
Yêu đắm say đâu phải là có tội
Mà theo người anh đã vội bỏ đi.
Giá bao nhiêu cho một cuộc chia ly
Mà người ta phải ướt mi thương nhớ
Giá bao nhiêu cho cuộc tình tan vỡ
Biết giá rồi có buông bỏ được không?
Nếu một ngày người ấy bỏ ra đi
Cô gái hỡi đừng tiếc gì nữa nhé
Bởi cuộc sống vốn có nhiều ngã rẽ
Hãy tập cười dù đau xé tâm can.
Nếu một hôm người ấy có phũ phàng
Vứt cô lại giữa trời chang chang nắng
Cô đừng oán sao người ta bình lặng
Bỏ rơi cô mà chẳng chút mủi lòng.
Nếu một ngày hạnh phúc ở ngoài song
Để cô lại giữa căn phòng tăm tối
Cô đừng có buồn đau mà trách vội
Chắc do trời đã cản lối nó qua.
Nếu tình yêu đến một lúc nhạt nhòa
Cũng đừng giận sao người ta hờ hững
Chắc người ấy tập cho mình chịu đựng
Nếu buông xuôi cô có xứng được yêu?
Nếu lòng cô cảm thấy đã quá nhiều
Những mảnh vỡ chẳng thể thêu cho khớp
Thì lúc đó vững tâm đừng choáng ngợp
Nhìn cuộc tình còn lại lớp tàn tro.
Mỗi chiều về em bước vội lang thang
Tìm giọt nắng hanh vàng…còn sót lại
Sợ bóng đêm phải thở dài khắc khoải
Bởi đớn đau ngang trái mãi theo hoài.
Biết bao giờ nỗi nhớ mới nguôi ngoai
Tình không nợ nên lạc loài ngăn cách
Giọt mưa rơi mãi lách luồn ngõ ngách
Nghe tiếng kêu tí tách tưởng giọt sầu.
Không nhau rồi em chẳng biết về đâu
Thân trôi dạt nơi đầu nguồn cuối biển
Cuộc đời em như con thuyền ẩn hiện
Bao nhớ thương lưu luyến đã lỡ làng.
Cho em làm giọt nắng mãi lang thang
Luôn ấm áp lòng tràn đầy thương nhớ
Chuyện tình yêu chẳng bao giờ tan vỡ
Không đớn đau hay trăn trở ngậm ngùi.
Có những nỗi buồn không biết kể cùng ai,
Đành giữ trong lòng chờ thời gian vùi lấp,
Cuộc sống ngoài kia mỗi ngày đều tấp nập,
Người cười thật nhiều chưa hẳn đã là vui.
Có một thứ tình cảm đã từ lâu ngủ vùi,
Có những góc khuất trong tim sợ người ta nhìn thấy,
Dù sống hồn nhiên lấy nụ cười che đậy,
Nhưng đêm về… bất chợt lại cô đơn.
Càng trưởng thành càng im lặng nhiều hơn,
Ngại ngùng, phân vân hay đa sầu đa cảm,
Khung cảnh chiều thu càng thêm buồn ảm đạm,
Nhạc Trịnh vang lên… khẽ chạm trái tim mình.
Nếu một ngày bỗng đánh mất niềm tin,
Đi sai đường, liệu ai là người níu mình ở lại,
Những cái chạm tay rồi chia xa mãi mãi,
Người qua người… buồn đọng mãi nơi đây,
Có những nỗi buồn… không biết tỏ cùng ai…!
Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng,
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá.
Anh không trách người thay lòng đổi dạ,
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay,
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài,
Chẳng biết đâu là tháng ngày hy vọng.
Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ,
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ,
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm.
Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.
4. Những câu thơ buồn, bạc bẽo về cuộc sống
Đôi lúc giữa bộn bề công việc và những trục trặc trong chuyện tình cảm sẽ khiến bạn cảm thấy bế tắc, bất công. Chính vì thế hãy để những câu thơ buồn, bạc bẽo về cuộc sống dưới đây thay cho tiếng than thở, tiếng lòng của bạn nhé! Từ đó, bạn cũng nên trút bỏ đi muộn phiền, tin tưởng và chào đón một tương lai tốt đẹp hơn.
Nụ cười vẫn nở trên môi
Ẩn trong nổi nhớ đơn côi tình buồn
Đường đi phía trước-về nguồn
Ta còn u uẩn nổi buồn riêng mang.
Cứ vui đừng buồn nghĩ suy
Ai rồi cũng phải ra đi vĩnh viễn
Ta cười người khóc đưa tiễn
Cuộc đời như cuốn từ điển đã hết
Đó là trang cuối đoạn kết
Hết kiếp tới số phải chết mà thôi
Dù đời bạc bẽo như vôi
Dù đời gắn kiếp bèo trôi suốt đời
Ta đừng hờn trách ông trời
Mà hãy sống vui hết đời tạo hóa
Cuộc đời số phận rủi may
Nào ai có muốn đọa đày xác thân
Sinh ra ở cõi dương trần
Nhưng sao bất hạnh lại phần cho tôi
Đời như nước chảy bèo trôi
Lang thang khổ cực bao lời đắng cay
Xin ăn từng bữa qua ngày
Xót xa số kiếp đời này hẩm hiu…!!!
Bình minh nơi xứ lạ xa quê
Màu hồng tím mờ mờ hư ảo
Đời là giấc mộng dài mơ dạo
Để một ngày về cõi hư vô…
Mặt trời lên cảnh hiện đời phô…
Bóng thời gian vào mồ dĩ vãng
Tình, cơm áo gạo tiền…bảng lảng
Đời vẫn còn hơi thở trần gian…
Bên lề cuộc sống kẻ tha hương
Lối rẽ là đâu cuối đoạn đường
Lặng lẽ bao ngày xuôi bến nhớ
Âm thầm những buổi ngược dòng thương
Tình đen vội bỏ niềm say đắm
Số bạc thời ôm nỗi chán chường
Vị đắng mùi cay đời nếm trải
Ưu phiền muốn giải lại càng vương
Có những người một mạch bước qua ta
Dù trước kia từng xem nhau quan trọng
Có những người từng dựa nhau để sống
Nhưng hôm nay đã xa cách mất rồi
Có những người đã từng thốt trên môi
Hạnh phúc là đây nên đừng đi đâu cả
Dù cuộc đời đôi khi còn vất vả
Nhưng hãy nắm tay để bước tiếp tháng ngày
Có những người vốn vay-nợ, nợ vay
Chẳng phải yêu thương mà là lời nói dối
Có những người suốt cả đời trăn trối
Tìm cách biện minh cho những việc mình làm.
Có những người đi hết đời không cam
Chẳng hiểu tại sao họ lại làm như thế
Có những người vốn đơn thuần đến thể
Chỉ nghĩ họ thôi dù mọi thứ thế nào.
Lặng lẽ sầu thương biển ái tàn
Tâm hồn lạnh lẽo với trần gian
Chia dòng mộng hẩm thân buồn chán
Ghép mảnh duyên bèo phận tủi than
Hạnh phúc chia lìa chìm tiếng hát
Tình yêu rạn vỡ lạc phách đàn
Nhưng đời bạc bẽo mong nào đến
Muốn được bình an ước cũng tan.
Nó đang nhìn vũng nước như cuộc đời phía trước
Chỉ là bóng in trên mặt nước loang lổ kiếp đời trôi
Chỉ có mong manh ôi tâm sự hao gầy
Biết ai chia sớt cho đầy niềm khao khát
Những khát khao tầm thường vẫn là mất mác
Nói làm gì khi hạt lệ rớt xác xơ đời
Vẫn thiếu tình thương và thiếu cả tình người
Mong bắt gặp nụ cười người đồng cãm…
Đang tìm một cái gì như là tia hy vọng
Có ai làm rớt trong rung động của trái tim
Vẫn mãi mê tìm kiếm thật im lìm
Tình người đó vẫn là đêm dài vô tận…
Đêm đã khuya sao ta còn thao thức
Gió từng cơn thổi lạnh tái tê lòng
Nhớ thương ai đêm dài ta không ngủ
Để lòng buồn trăn trở suốt năm canh.
Ta thức dậy một mình ra sân đứng
Nhìn ánh trăng vằng vặc sáng trong đêm
Trăng hạnh phúc mặc dù trăng còn thức
Vẫn có sao lấp lánh đứng cạnh mình.
Người ơi hỡi nói rằng yêu em lắm
Vậy mà em vẫn trống vắng lạnh lùng
Đêm lạc lối cô đơn em lạnh lắm
Mong vòng tay ấm áp đến bên đời.
Đêm không ngủ đêm bỗng dài vô tận
Có một mình mới thấy nhớ mong ai
Cho ta gửi chút tình cho trăng nhé
Đến bên người ta thương nhớ đêm nay.
Có một người… bước chân về vội vã
Mang nỗi buồn tơi tả dưới cơn mưa
Bởi tình yêu bổng chốc hoá kẻ thừa
Vì ai nỡ bội vong quên lời hứa.
Có một người… ôm nỗi sầu chất chứa
Lệ nhạt nhòa nhói nửa mảnh hồn đau
Người xem tình như hàng hoá đổi trao
Câu hẹn thề cớ sao người chối bỏ.
Có một người… đôi mắt buồn nhuộm đỏ
Lỡ giấc mơ vò võ tái tê lòng
Bước quay về cùng khoảng trống mênh mông
Có còn chăng chỉ là dòng lệ đắng.
Có một người… mang nỗi đau thầm lặng
Chợt vô tình mưa đổ mặn bờ môi
Bởi nhịp cầu người nỡ bẽ làm đôi
Để cho ai lẻ loi buồn cô quạnh.
Có một người... dưới trời mưa giá lạnh
Rệu rã hồn canh cánh nỗi sầu vươn
Thời gian rồi cũng lành lại vết thương
Để người thấy mình kiên cường mạnh mẽ.
Có một người… nhếch môi cười nói khẽ
Chữ ân tình có lẽ sẽ lãng quên.
Chiều hôm nay buồn như mùa thu chết
Mây xám bay giăng kín khắp khung trời
Vạt nắng tàn cứa vào tim hằn vết
Xé linh hồn ngàn xác lá chơi vơi ?
Ta ở đâu cũng không còn biết nữa
Mặc bàn chân vô thức giữa sương mù
Vết thương lòng chia cuộc đời hai nửa
Đã lâu rồi quên mất khúc tình ru.
Tối dần buông trên dòng người vội vã
Ta ngẩn ngơ chẳng nhớ nổi chính mình
Bất giác thèm bật tiếng cười ha hả
Mặc cho đời cứ ngỡ kẻ thần kinh ?
Ánh đèn đường đã vàng vọt khắp phố
Biết về đâu chạy trốn cả đêm dài
Chắc thế gian niềm vui không còn chỗ
Cho một người buồn trĩu cả đôi vai.
Ôi mùa thu lá rụng làm sao đếm ?
Như cô đơn đâu biết lấy gì đong
Đêm lạnh lẽo ôm sầu làm chăn đệm
Trái tim này… hơi ấm ở đâu hong?
Đến cuối cũng vẫn chỉ là xa lạ
Dẫu cuộc đời tất cả đã dành trao
Bao đắm say một thuở giấc mộng đào
Cũng một ngày trôi ào theo mưa lũ.
Trong hồn ta như ngàn cơn gió hú
Cứ cuồng điên vần vũ chẳng nào yên
Trái tim đau vết cứa không thể liền
Bao đêm dài vẫn triền miên cào xé.
Đã hết rồi tình ơi xin chào nhé
Ngày hôm nay đã rẽ lối thu sầu
Thì kỷ niệm đành chôn đáy vực sâu
Đường đơn bóng về đâu đây ta hỡi?
Tiếng yêu xưa xa rồi tầm tay với
Bờ môi khô rời rợi nỗi buồn mang
Trong tim ta còn nghẹn nỗi bàng hoàng
Trang nhật ký lật sang ngày u ám.
Duyên phận hẩm từ nay tình đâu dám
Có gì vui ảm đạm với sầu vương
Hạnh phúc đâu sao chỉ thấy chán chường?
Rồi ngày mai mù sương giăng ngập lối.
Xin chào nhé từ nay tình trăn trối
Đã không còn hờn dỗi chặn tên nhau
Trên sân ga đưa tiễn một chuyến tàu
Người đi… rồi niềm đau còn ở lại.
Rồi có một ngày em chợt nhận ra
Mình không còn yêu nhau nhiều như trước
Trên cung đường một mình em bước ngược
Nhuộm sắc màu phai nhạt lối yêu thương!
Còn không anh những ngày lạnh đêm trường
Cái nắm tay cùng nụ hôn vội vã
Tình đầu tiên em trao anh tất cả
Bao ngọt ngào giờ đau đớn riêng em?
Còn không anh những giây phút dịu êm
Nắm tay anh đi dưới trời đầy nắng
Vẫn đường xưa nhưng giờ sao vắng lặng
Một mình buồn, một mình lạnh đơn côi?
Bao yêu thương giờ phai dấu xa rồi
Tình yêu ấy mãi trở thành kỷ niệm
Phút ban đầu mãi như còn lưu luyến
Nhớ thật nhiều nhưng vẫn phải cách xa!
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi
Cần có một người quan tâm rồi thăm hỏi
Để vơi đi chút cô đơn hờn tủi
Cùng những lời an ủi thế mà thôi.
Được ấm lòng như tia nắng nhỏ nhoi
Bớt quạnh hiu giữa dòng đời chật chội
Làm động lực khi chân chùn mỏi gối
Trên nẻo đường muôn lối kiếp nổi trôi.
Bao lâu rồi nụ cười thiếu trên môi
Vì cuộc đời không như lòng mong đợi
Những niềm vui mãi xa tầm tay với
Nên một mình cứ lủi thủi lang thang.
Biết bao giờ tôi chẳng phải đeo mang
Chữ đắng cay lẫn bẽ bàng đây nhỉ
Nơi khóe mi thôi rơi dòng ủy mị
Và cuộc đời tìm thấy được niềm vui.
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi.
Đời tôi sương gió phong trần
Đi tìm manh áo miếng ăn qua ngày
Xa quê mấy chục năm dài
Nỗi buồn cứ mãi u hoài người ơi!
Làm sao viết được thành lời
Thoáng qua mà đã nửa đời gian nan
Nghĩ mà tím ruột héo gan
Tim đau như thế đâm ngàn mũi dao.
Bao lần nức nở nghẹn ngào
Nhớ cha nhớ mẹ còn bao nhọc nhằn
Gia đình nhiều nỗi khó khăn
Thân trai gánh chịu mấy lần được vui?
Dòng đời chảy ngược trôi xuôi
Tìm gì ở chốn bùi ngùi lặng câm
Đêm nay đêm nữa âm thầm
Thịt da hằng những… vết xăm cuộc đời.
Có khi nào em nhớ đến anh không?
Đường em về có chênh chông lẻ bóng?
Nỗi niềm kia có ai chờ ai ngóng?
Hay tim em đã khép đóng lạnh lùng?
Có khi nào em chợt thấy nhớ nhung?
Và có thấy chất chồng bao khao khát?
Tình yêu mới đã lấp đầy mất mát?
Tưới ngọt lành lên chua chát hôm nao?
Giữa kiếp người nỗi nhớ đã gầy hao
Em có còn xanh xao trong mộng mị?
Nỗi đau liệu vẫn còn trong âm ỉ?
Kết thúc buồn giờ chỉ chết tim anh?
Cuộc sống này hạnh phúc vốn mong manh
Bao mưa gió tan tành tim yêu vỡ
Phai lạt rồi bởi thiếu duyên vắng nợ…
Mùa đông này anh sợ lắm cô đơn…!
Lê bước chân một mình thân cô độc
Bởi tình đời lắm lừa lọc dối gian
Khi giấc mơ còn lại đống tro tàn
Nên nghĩ đến thấy càng thêm chán ngấy.
Thà lẻ loi sống cuộc đời như vậy
Nhưng nhẹ nhàng chẳng mang lấy sầu ưu
Đường chông gai hay trời phủ mây mù
Vẫn chấp nhận dù không người han hỏi.
Muốn vùi chôn những tháng ngày lầm lỗi
Của một thời vội vã thiếu nghĩ suy
Đem chân tình và tất cả cho đi
Rồi nhận lại nỗi đeo ghì trĩu nặng.
Giờ chỉ mong tâm hồn trong tĩnh lặng
Sống nhẹ nhàng chẳng lo lắng điều chi
Trên đường đời cô độc bước chân đi
Không muốn lòng bận bịu gì thêm nữa.
Buồn hay vui cũng do mình chọn lựa
Chẳng như là cái thuở ấy ngày xưa.
Sóng cứ vỗ những vơi đầy thương nhớ
Chuyến bôn ba ta chở khẳm nợ đời
Vay lần ấy cho ngập đầu trăn trở
Danh phận này là số kiếp tả tơi
Sóng ơi Sóng có bao giờ lắng lại
Giữa tràng giang chới với một linh hồn
Sống chân thật giữa đời mang tiếng dại
Ta dối lòng người bảo chẳng được khôn
Sóng vỗ kiếp lao lung giày xéo phận
Cuộc đến đi còn mấy bận khóc cười
Môi mím lại lòng dặn lòng đón nhận
Hỏi cuộc đời ta được mấy lần mươi.
Biết giá rồi có buông bỏ được không.
5. Thơ mưa buồn
Nhắc tới mưa, con người ta thường gợi nhớ những nổi buồn không tên, sự trống trải, sự cô đơn, sự lạc lõng. Vì lẽ đó, mưa chính là nguồn cảm hứng sáng tác bất tận của thơ ca. Cũng theo đó, từng câu thơ, từng bài hát về mưa luôn hằng sâu vào tiềm thức của mỗi người. Cùng INVERT thưởng thức Top những bài thơ về mưa buồn hay sau đây nhé!
Mưa buồn lắm mắt gió cũng cay cay
Nơi xa lắm có một người đang nhớ
Mong mãi một người khi mưa khóc giờ đây.
Những cơn mưa cũng qua cùng mùa hạ
Anh bước qua đời em như mùa thay lá
Để đông về mình em bước cô đơn.
Trằn trọc đêm thâu, giấc chẳng lành
Gió lùa khe cửa nghe thấm lạnh
Giọt nhớ, giọt thương, buồn mông mênh...
Trôi hết dùm tôi những muộn phiền
Trôi tình ta đó còn lơ lửng
Vào chốn thiên thu, cõi vĩnh hằng.
Giọt thương, giọt nhớ, vỡ tràn giọt mong
Giọt nào nhỏ xuống má hồng?
Giọt nào nhỏ xuống giữa lòng người thương?
Trời ơi tui ghét trời mưa
Ghét luôn màu tím chẳng ưa tí nào
Trời ơi mưa mãi tuôn trào
Vậy là lục bát ào ào tuôn ra
Mưa ơi thôi đừng rơi nữa nhé!
Cho ta tìm một chút nắng hanh hao
Cho ban mai thêm nhựa sống
Để em về không ướt đẫm cơn mưa…!
Đêm buồn lặng lẽ… một mình tôi
Nhìn mưa rơi… chợt thấy bồi hồi
Thao thức chờ đợi… người xưa đến
Có lẽ người ta… chẳng đến rồi
Ngậm ngùi nhìn cánh… phượng vĩ rơi
Ve ngân dạ khúc… thật bùi ngùi
Hạ chưa kịp đi… thu vội tới
Từ nay ta đã… mất nhau rồi
Duyên nợ hai ta… đã hết rồi
Bận lòng vương vấn… chi người ơi !
Tâm tư khắc khoải… mang sầu nhớ
Một mình trăn trở… giữa đêm mưa.
Nắng vừa mới trốn đi đâu
Để mây kéo lại hợp màu thành mưa
Ngẩn ngơ thấy bước ai vừa
Đi ngang qua cửa lúc mưa đổ dòng
Hỏi người có ướt lạnh không
Mà sao hoang vắng nẻo lòng nhớ ơi
Hồn thương tôi gửi mấy lời
Hương xuân từ độ đến trời hạ sang
Dấu yêu mong mỏi luôn càng
Nồng như nắng hạ thắm vàng sắc thu
Chiều nay thấy bóng chim cù
Ngả nghiêng nẻo đợi mà vu vơ lòng.
Những khúc nhạc mưa cứ rã rời
Trong lòng héo hắt thấy chơi vơi
Mưa lòng ngập lối bên song trước
Càng lắc càng đong chợt tím rơi
Mưa thẫm trời xuân có nhạt phai
Chơi vơi mưa xuống vẫn hờn hoài
Mây mù giăng khắp trời thăm thẳm
Nhạc có sầu rơi hãy nguôi ngoai.
Cứ ngọt lành như thế mãi mưa ơi!
Cứ từng giọt thấm vào nơi đất cỗi
Cứ dịu dàng, dịu dàng không chịu nổi
Cứ nồng nàn như thể bắt đầu yêu.
Ào ạt cơn mưa chiều
Cuốn trôi đi những gì chưa kịp nói
Để vô tình dưới mái hiên đứng đợi
Gặp gỡ nhau nhanh - chậm một ga đời.
Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che
Người thành phố thưa dần nắng cháy
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu
Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây
Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi...
Chiều không anh em nghe lòng hiu quạnh
Ngóng trông hoài, từng giây phút trôi qua
Em lặng thầm đếm theo từng nhịp bước
Mắt chợt buồn, nhìn về phía xa xăm
Chiều không anh nghe tim mình buốt giá
Tiếng mưa buồn, đau nhói cả lòng em
Có phải chăng mưa đang vì em khóc
Nhớ anh nhiều lệ ướt đẫm bờ mi
Nhớ ngày nào gặp nhau chiều mưa đó
Anh lặng nhìn em đỏ mặt ngó lơ
Thật hạnh phúc khi anh dần bước đến
Đưa em vào vòng tay ấm anh trao
Ta yêu nhau không vì mùa mưa đó
Nhưng đậm đà vào những lúc mưa rơi
Chiều nay mưa gợi em bao niềm nhớ
Biết giờ này anh có nhớ em không
Xa mới đó tưởng chừng như thế kỷ
Nhớ anh nhiều mưa nặng trĩu hồn em
Từng giọt mưa rơi tí tách bên thềm
Như giọt lệ đang lăn dài trên má.
Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người
Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao trọn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai
Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu
Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu
Trời tháng Sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ
Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng Sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng Sáu, lòng ta chợt nhớ:
"Em đi về phố ấy chiều mưa"
Mưa trên phố nhỏ thân yêu
Cho người lữ khách một chiều nhớ em
Mưa ơi đừng ướt vai mềm
Để em đứng đợi bên thềm chiều nay
Anh về theo gió heo may
Đem theo nỗi nhớ đong đầy yêu thương
Chiều nay trên bến sông Tương
Có người lữ khách còn vương vấn tình
Mong cho nắng ấm lung linh
Chân trời mây trắng in hình chúng ta
Đường về có ánh trăng ngà
Soi đường anh bước về nhà bên em
Bên nhau tay nắm êm đềm
Dìu nhau đi hết mọi miền yêu đương
Anh về rũ áo phong sương
Cùng em xây mộng vấn vương ân tình.
Mưa rơi nghiêng lối em về
Ướt bờ vai nhỏ tóc thề em tôi
Nắng thu chạy trốn đâu rồi?
Không còn vương vấn đứng ngồi theo em
Bầu trời phủ lớp mây đen
Vội vàng em bước qua thềm lá rơi
Thương em, thương quá em ơi
Áo em ướt sũng trách trời mưa chi?
Để cho vội bước em đi
Gót hồng tất bật bởi vì mưa sa
Anh xin làm mái hiên nhà
Chở che em khỏi ướt nhoà vì mưa
Thương em biết mấy cho vừa
Bằng lòng em nhé, anh đưa em về
Mưa tuôn xối xả tràn trề
Một mình em bước tái tê, anh buồn.
6. Thơ buồn tâm trạng
Nhằm thể hiện tâm trạng một cách tinh tế khi buồn chán, không vui thì thơ có lẽ sẽ là một gợi ý hay. Vậy còn chờ gì nữa, cùng INVERT tham khảo ngay những bài thơ buồn tâm trạng về tình yêu & cuộc sống sau.
Ta mệt rồi quên gửi nhớ vào thơ
Quên hờn giận quên vu vơ kể lể
Mải ngụp lặn giữa dòng đời dâu bể
Mà vụng về quên sức khỏe bản thân
Học siêng năng làm lụng thật chuyên cần
Vì còn trẻ gắng để phần tích lũy
Lao vào việc như con ong chăm chỉ
Nhưng ông trời cố ý chẳng chiều cho
Vốn thông minh lại có tính mầy mò
Bản chất tốt nên ngây khờ đến dại
Luôn vui vẻ giúp người mong thoải mái
Hẳn kiếp này nghiệp ta phải tu tâm
Trải qua bao giông tố với thăng trầm
Ngấm một lẽ điều cao thâm đơn giản
Luật nhân quả được mất đừng ngao ngán
Cứ vô thường ghi nhận chữ có không
Cuộc sống đâu tươi mãi một màu hồng
Cân bằng giữ để cho lòng thanh thản
Chớ gắng gượng tự nhận về bản án
Được một phần mất cả vạn lần đau.
Ngẫm nỗi buồn như biển nước mênh mông
Ta con thuyền bềnh bồng không bến đỗ
Nơi đất bằng dường như không còn chỗ
Nên một đời sóng vỗ chẳng nào nguôi.
Cũng bởi tại đâu thể chọn dòng xuôi
Mà trong lòng cứ nuôi cơn mộng ảo
Ngỡ có ngày được cùng ai bước dạo
Biết đâu rằng trời nhạo kẻ tình si.
Một kiếp này ta chẳng tiếc làm chi
Ngập nỗi sầu có gì là hạnh phúc
Lắm thác ghềnh mình ta con thuyền mục
Có kiệt cùng chỉ múc ánh trăng suông.
Đã bao lần cố gắng để bỏ buông
Ta lại càng điên cuồng trong nỗi nhớ
Trái tim nghẹt như không còn nhịp thở
Xót xa mình phải lỡ cuộc tình đau.
Ôi cuộc đời là nước mắt không màu
Đâu dễ dàng lau khô dòng dĩ vãng
Hỏi bình minh có khi nào loé rạng
Để con thuyền lãng đãng dưới trời mơ?
Đời vẫn thế ôi nhân tình thế thái
Cuộc vui nào cũng phải lúc chia tay
Kiệt cùng yêu rồi vẫn đến một ngày
Chén ly bôi vùi say tình đưa tiễn.
Có ai ngờ đang ngọt ngào oanh yến
Người lệ nhoà nơi viễn xứ chiều đông
Kẻ ngồi đây ôm nỗi nhớ chất chồng
Thương lá trút bên dòng trôi thác lệ.
Dẫu mặn nồng trao nhau là như thế
Nhưng cuộc đời dâu bể có chừa ai
Mộng trăm năm chung lối con đường dài
Còn đâu nữa khi phai màu son thắm.
Tình xa rồi theo cánh chim vạn dặm
Bao kỷ niệm say đắm vẫn còn đây
Nỗi nhớ thương một thuở ấy đong đầy
Hoá ngàn mưa khi mây về vần vũ.
Dẫu trong lòng vẫn tràn dâng cơn lũ
Thì cũng đành gắng rũ giấc mộng loan
Tình chỉ đẹp khi mộng lỡ thu tàn
Nát cung sầu phím đàn muôn trùng nhớ.
Nơi hư vô có còn gì sót lại?
Ngoài hồng hoang trống trải đến vô bờ
Bao nỗi buồn một kiếp người tê tái
Cũng tan nhoà theo manh khói bơ vơ.
Vốn xác thân sinh ra từ cát bụi
Nợ luân hồi phải đợ cõi nhân gian
Ngày chào đời giống nhau đều trần trụi
Đâu biết rằng mỗi bước lắm gian nan.
Đếm trăm năm niềm vui được mấy nỗi
Hà cớ gì điên đảo chốn lợi danh
Vùi linh hồn vào vực sâu tăm tối
Lắm bon chen giết tình nghĩa đoạn đành.
Hãy buông bỏ những phù hoa cám dỗ
Chẳng bận lòng lệ rớt kiếp sầu vương
Dẫu ngày mai có nằm sâu thổ mộ
Thì hôm nay vẫn nhẹ bước con đường.
Hỡi thế nhân bao trái tim vỡ nát
Kẻ đau tình hay phận số lầm than
Mỉm cười lên dẫu trên môi đắng chát
Cho nụ hoa bừng nở giữa điêu tàn.
Là cát bụi lại trở về cát bụi
Sướng khổ gì cũng có khác gì nhau
Thì tại sao để con tim buồn tủi
Chọn tâm an đời sẽ hoá nhiệm màu.
Ta lạc lõng giữa đời bao dối trá
Người thân ư ! Hay kẻ lạ vô tình
Trách cuộc đời chìm nổi chốn điêu linh
Hay oán kẻ làm tim mình se thắt
Ta là khách nơi dương trần tẻ nhạt
Mượn tiếng cười thoả cơn khát u mê
Thẳm trong tim là bao nỗi ê chề
Cười nói đó để đêm về đau đớn
Khi bóng đen phủ bầu trời rộng lớn
Là lúc lòng nghe nhẹ gợn yêu thương
Một chút mà ký ức vẫn còn vương
Vội đến giữa chốn đời thường hối hả
Ta với ta …mà bỗng nhiên xa lạ
Người với người mà sao nỡ vô tình
Qua đêm rồi trời chói loá bình minh
Sao chẳng thể đánh thức tình đã chết
Con đường mà người cùng ta chung bước
E bây giờ không giữ được người ơi
Đành lòng thôi vì khác hướng đường đời
Cố níu chỉ khổ nhau thôi người ạ
Chia tay rồi ta trở lại là ta!
Có ai biết hạnh phúc giá bao nhiêu.
Hãy bán cho tôi một liều để uống.
Cho tôi biến khổ đau thành sung sướng.
Mang niềm vui thay sầu muộn trong đời.
Có ai biết giá giọt nước mắt rơi.
Khi người ta đã nói lời từ giã.
Một mình cô đơn lệ sầu lã chã.
Trái tim buồn bỗng hoá đá cô liêu.
Có ai biết lừa dối giá bao nhiêu.
Khi ngày xưa người nói yêu tha thiết.
Rằng tình ta sẽ muôn đời bất diệt.
Như mặt trời như ánh nguyệt ngàn năm.
Có ai biết phản bội giá mấy trăm.
Sao người ấy không âm thầm hối lỗi.
Yêu đắm say đâu phải là có tội.
Mà theo người anh đã vội bỏ đi.
Giá bao nhiêu cho một cuộc chia ly.
Mà người ta phải ướt mi thương nhớ.
Giá bao nhiêu cho cuộc tình tan vỡ.
Biết giá rồi có buông bỏ được không.
Nếu một ngày người ấy bỏ ra đi
Cô gái hỡi đừng tiếc gì nữa nhé
Bởi cuộc sống vốn có nhiều ngã rẽ
Hãy tập cười dù đau xé tâm can
Nếu một hôm người ấy có phũ phàng
Vứt cô lại giữa trời chang chang nắng
Cô đừng oán sao người ta bình lặng
Bỏ rơi cô mà chẳng chút mủi lòng
Nếu một ngày hạnh phúc ở ngoài song
Để cô lại giữa căn phòng tăm tối
Cô đừng có buồn đau mà trách vội
Chắc do trời đã cản lối nó qua
Nếu tình yêu đến một lúc nhạt nhòa
Cũng đừng giận sao người ta hờ hững
Chắc người ấy tập cho mình chịu đựng
Nếu buông xuôi cô có xứng được yêu?
Nếu lòng cô cảm thấy đã quá nhiều
Những mảnh vỡ chẳng thể thêu cho khớp
Thì lúc đó vững tâm đừng choáng ngợp
Nhìn cuộc tình còn lại lớp tàn tro.
Mỗi chiều về em bước vội lang thang
Tìm giọt nắng hanh vàng…còn sót lại
Sợ bóng đêm phải thở dài khắc khoải
Bởi đớn đau ngang trái mãi theo hoài.
Biết bao giờ nỗi nhớ mới nguôi ngoai
Tình không nợ nên lạc loài ngăn cách
Giọt mưa rơi mãi lách luồn ngõ ngách
Nghe tiếng kêu tí tách tưởng giọt sầu.
Không nhau rồi em chẳng biết về đâu
Thân trôi dạt nơi đầu nguồn cuối biển
Cuộc đời em như con thuyền ẩn hiện
Bao nhớ thương lưu luyến đã lỡ làng.
Cho em làm giọt nắng mãi lang thang
Luôn ấm áp lòng tràn đầy thương nhớ
Chuyện tình yêu chẳng bao giờ tan vỡ
Không đớn đau hay trăn trở ngậm ngùi.
Sóng cứ vỗ những vơi đầy thương nhớ
Chuyến bôn ba ta chở khẳm nợ đời
Vay lần ấy cho ngập đầu trăn trở
Danh phận này là số kiếp tả tơi
Sóng ơi Sóng có bao giờ lắng lại
Giữa tràng giang chới với một linh hồn
Sống chân thật giữa đời mang tiếng dại
Ta dối lòng người bảo chẳng được khôn
Sóng vỗ kiếp lao lung giày xéo phận
Cuộc đến đi còn mấy bận khóc cười
Môi mím lại lòng dặn lòng đón nhận
Hỏi cuộc đời ta được mấy lần mươi.
Ai dám bảo tình yêu là vô hạn
Riêng ta thì thấy buồn chán mà thôi
Như dòng sông cứ hết lở lại bồi
Luôn mệt mỏi giữa dòng trôi khổ lụy
Ai lại bảo tình yêu là tinh túy
Riêng ta thì chỉ tích lũy đắng cay
Cứ miên man chờ đợi hết tháng ngày
Có nhiều lúc mượn men say làm bạn
Chắc có lẽ mình ta là buồn chán
Bởi tình yêu chẳng lãng mạn như lời
Nên ta thường thấy hụt hẫng chơi vơi
Rồi thầm trách sao đời nhiều ái nộ
Mới vừa bước vào đường yêu đã khổ
Nhưng lỡ rồi giờ biết đổ thừa ai
Đành chịu thôi kiềm nén tiếng thở dài
Giờ có trách thì nguôi ngoai sao được
Thôi đã lỡ thì ta đành phải bước
Đau nhiều rồi thêm vết xước chẳng sao
Để từng đêm cho dạ nẫu ruột bào
Ta chỉ biết nhìn trời cao than thở.
Đã lâu rồi cũng chẳng thấy chờ mong
Và trông ngóng cho cõi lòng tê tái
Hương yêu thương bỏ ta đi vụng dại
Tim khô dần trễ nải lửa tình ta.
Tháng năm dài tàn phá cả làn da
Rồi giết chết những ngọc ngà yêu dấu
Trái tim đau tự bao giờ thẩm thấu
Sạn chai dần sự thật dẫu lòng đau
Thế gian ơi! cuộc sống có muôn màu
Cứ lơ đãng cho ướt nhàu khoé mắt
Rũ bỏ đi phút giây buồn hiu hắt
Chữa lòng mình sóng quặn thắt dần qua.
Thời gian kia sẽ phủ bụi xót xa
Hãy quên lãng thứ phù hoa lơ đãng
Ta sẽ đi sẽ vùi trôn dĩ vãng
Nhẹ nhàng ru hoà theo áng chiều tan!
Lê buớc chân một mình thân cô độc
Bởi tình đời lắm lừa lọc dối gian
Khi giấc mơ còn lại đống tro tàn
Nên nghĩ đến thấy càng thêm chán ngấy
Thà lẻ loi sống cuộc đời như vậy
Nhưng nhẹ nhàng chẳng mang lấy sầu ưu
Đường chông gai hay trời phủ mây mù
Vẫn chấp nhận dù không người han hỏi
Muốn vùi chôn những tháng ngày lầm lỗi
Của một thời vội vã thiếu nghĩ suy
Đem chân tình và tất cả cho đi
Rồi nhận lại nỗi đeo ghì trĩu nặng
Giờ chỉ mong tâm hồn trong tĩnh lặng
Sống nhẹ nhàng chẳng lo lắng điều chi
Trên đường đời cô độc bước chân đi
Không muốn lòng bận bịu gì thêm nữa
Buồn hay vui cũng do mình chọn lựa
Chẳng như là cái thuở ấy ngày xưa.
Đến cuối cũng vẫn chỉ là xa lạ
Dẫu cuộc đời tất cả đã dành trao
Bao đắm say một thuở giấc mộng đào
Cũng một ngày trôi ào theo mưa lũ.
Trong hồn ta như ngàn cơn gió hú
Cứ cuồng điên vần vũ chẳng nào yên
Trái tim đau vết cứa không thể liền
Bao đêm dài vẫn triền miên cào xé.
Đã hết rồi tình ơi xin chào nhé
Ngày hôm nay đã rẽ lối thu sầu
Thì kỷ niệm đành chôn đáy vực sâu
Đường đơn bóng về đâu đây ta hỡi ?
Tiếng yêu xưa xa rồi tầm tay với
Bờ môi khô rời rợi nỗi buồn mang
Trong tim ta còn nghẹn nỗi bàng hoàng
Trang nhật ký lật sang ngày u ám.
Duyên phận hẩm từ nay tình đâu dám
Có gì vui ảm đạm với sầu vương
Hạnh phúc đâu sao chỉ thấy chán chường ?
Rồi ngày mai mù sương giăng ngập lối.
Xin chào nhé từ nay tình trăn trối
Đã không còn hờn dỗi chặn tên nhau
Trên sân ga đưa tiễn một chuyến tàu
Người đi… rồi niềm đau còn ở lại.
Chiều hôm nay buồn như mùa thu chết
Mây xám bay giăng kín khắp khung trời
Vạt nắng tàn cứa vào tim hằn vết
Xé linh hồn ngàn xác lá chơi vơi ?
Ta ở đâu cũng không còn biết nữa
Mặc bàn chân vô thức giữa sương mù
Vết thương lòng chia cuộc đời hai nửa
Đã lâu rồi quên mất khúc tình ru.
Tối dần buông trên dòng người vội vã
Ta ngẩn ngơ chẳng nhớ nổi chính mình
Bất giác thèm bật tiếng cười ha hả
Mặc cho đời cứ ngỡ kẻ thần kinh ?
Ánh đèn đường đã vàng vọt khắp phố
Biết về đâu chạy trốn cả đêm dài
Chắc thế gian niềm vui không còn chỗ
Cho một người buồn trĩu cả đôi vai.
Ôi mùa thu lá rụng làm sao đếm ?
Như cô đơn đâu biết lấy gì đong
Đêm lạnh lẽo ôm sầu làm chăn đệm
Trái tim này… hơi ấm ở đâu hong?
Tình yêu hỡi hãy ngủ yên ngoan nhé
Bởi một người đã muốn rẽ hướng đi
Lúc nồng say họ thề thốt những gì
Mà ngẫm lại nghe bờ mi nặng trĩu
Tình yêu hỡi ngủ ngoan…đừng cam chịu
Đừng vẫy vùng để bấu víu van xin
Người vô tâm…nên tiếc cả ánh nhìn
Ta hụt hẫng bởi niềm tin vụn nát
Nếu người đã xem tình tôi rẻ mạt
Trả lại đây chứ đừng xát tủi hờn
Tôi sẽ về làm bạn với cô đơn
Mặc hồi ức cứ chập chờn…rồi tắt
Tình yêu hỡi hãy làm ngơ ngoảnh mặt
Ngủ im lìm dù vết cắt vẫn đau
Vì thời gian là liều thuốc nhiệm màu
Sẽ gọt sạch những nông sâu men ái
Tình yêu hỡi chớ biến thành kẻ dại
Hãy khôn ngoan…đến lúc phải biết dừng
Duyên tưởng thành bỗng chốc hoá người dưng
Thì tình hỡi…ngủ yên…đừng níu kéo.
Quá khứ ư ! Bới đào chi thêm nữa
Vết thương sầu lần lữa cũng qua thôi
Khơi làm chi kỷ niệm đã xa rồi
Xin hãy để tình trôi vào dĩ vãng
Ta đã sống mãi hai miền tối sáng
Giấu tận cùng khoảng lặng những niềm đau
Vùng vẫy trong ký ức đã nát nhàu
Để rồi nhận nỗi sầu đau chất ngất
Hiện tại ư ! Ngày qua ngày thường nhật
Cuộc sống luôn tất bật giữa chợ đời
Bao nhọc nhằn nhiều lúc muốn buông trôi
Mà không thể bởi đời còn níu kéo
Nhìn con trẻ với tâm hồn trong trẻo
Tội tình gì mà phải chịu xót xa
Nên đành xem mọi thứ đã như là
Chấp nhận hết vì con là phía trước
Tương lai ư ! Bây giờ ta cứ bước
Mặc kệ đời mất được với ganh ghen
Cho dù mai đời cao thấp sang hèn
Phó mặc hết cho con thuyền định mệnh .
Ai rồi cũng qua vòng sinh lão bệnh
Để cuối cùng…nhận vòng cuối…mà thôi.
Đâu có buồn… Nước mắt tự nhiên rơi
Chiếc gối lạnh hay đời tôi giá lạnh
Sầu bất chợt biết đường đâu mà tránh
Ai tôn thờ cho bất hạnh lên ngôi
Đây cuộc đời, đó bè bạn và tôi
Sống chân thật nay mai rồi trả hết
Nào tri kỷ nào tình yêu rõ rệt
Mai xếp hàng ngày chết tiễn đưa nhau
Sao nụ cười ẩn chứa những niềm đau
Trong hạnh phúc lại nhuốm màu ly biệt
Ai cũng biết dù chẳng ai muốn biết
Ừ việc đời cứ giả điếc giả câm
Nay buồn vui, mai mốt lại thăng trầm
Sáng lựa chọn, trưa lầm, chiều ân hận
Đây vui vẻ, đó sầu, kia oán giận
Thì xin đừng vương vấn…. Nhạt mà vui.
Hạnh phúc à xin lần cuối vẫy tay
Ta vô phúc nên giữ mày không được
Đường còn rộng mày tiến về phía trước
Mặc kệ ta đang xuôi ngược kiếm tìm
Nỗi nhớ à mày cũng ngủ thật im
Đừng ghào thét để ta chìm bể khổ
Mày có thấy đôi nhân tình dạo bộ
Cười thật nhiều nhưng giông tố… ngờ đâu?
Thời gian trôi kí ức sẽ nhạt màu
Ta được gặp người sau…và sau nữa
Dù họ nói sẽ cho mình điểm tựa
Nhưng vì anh, ta lần lữa chối từ
Người đi rồi ta mới ước giá như…
Đừng tin tưởng câu ngọt lừ người rót
Đừng say đắm những lời yêu quá ngọt
Thì bây giờ chẳng đau xót bi thương
Hạnh phúc ơi thôi đành bỏ nữa đường
Mày đi nhé xin đừng vương hờn dỗi
Cũng đừng trách là ai kia có tội
Bởi do ta, ta mang lỗi với người
Và cuối cùng hạnh phúc ấy đã rơi..
Em sẽ tập hóa tim thành băng giá
Tập nhìn anh xa lạ giữa dòng đời
Nỗi nhớ đầy rồi nỗi nhớ cũng vơi
Nhắm mắt lại ngày mai trời sẽ sáng
Em sẽ bước trên mục mòn dĩ vãng
Nợ ba sinh bình thản trả cho rồi
Dưới mặt trời một chiếc bóng đơn côi
Vết đau ấy tháng ngày trôi sẽ hết
Em vẫn biết phía sau trời ly biệt
Nỗi nhớ thương vắt kiệt sức tim mình
Có lẽ rồi quá khứ sẽ hồi sinh
Nhưng đã chết, niềm tin không sống lại
Em cố tập quên những điều buộc phải
Đã đau thương đã khôn dại đôi lần
Có lẽ rồi sau những thoáng bâng khuâng
Nỗi nhớ sẽ nguôi dần rồi tắt hẳn
Ừ lau lệ cho đời thôi mặn đắng
Đón tương lai như đón nắng đầu đời
Em tập cười như lúc lệ chưa rơi
Nhìn anh thuở mấy lời yêu chưa ngỏ.
III. Thơ buồn về tình yêu
1. Thơ về tình yêu buồn
Nếu bạn đang cảm thấy buồn bã, chán nản và cô đơn về tình yêu thì bạn hãy đọc, cảm nhận và đắm chìm ngay vào những bài thơ dưới đây. Tuy không chắc sẽ chữa lành vết thương cho bạn nhưng chắc chắn bạn sẽ cảm thấy ổn hơn đấy nhé!
Khi lối về ta chẳng tới điểm chung
Nhưng thấy anh bên kẻ khác tương phùng
Tim lại trỗi những hình dung thuở nọ
Nhường ai đó cùng người ta bước tiếp
Sống thật lòng đâu có gì đáng trách
Buông bỏ cũng là một cách để yêu thương.
Hãy buông tay …nhường cho người kế tiếp
Đừng cố níu khi tình yêu đã hết
Sẽ chỉ cho nhau thêm mỏi mệt…tổn thương.
Thì hãy chúc cho nhau lời hạnh phúc
Vậy nhé em…khi tình ta kết thúc
Trả nhau về cái lúc chẳng hề quen.
Hãy chấp nhận những gì nơi thực tại
Dẫu con tim đôi lúc còn ngây dại
Kí ức buồn mãi khắc khoải khôn nguôi.
Anh buồn không khi dang dở kiếp này
Sẽ chẳng còn những đêm trắng nồng say
Môi hôn quyện tay trong tay hạnh phúc.
Nếu hết yêu hãy buông tay…đừng giữ
Hạnh phúc của ta phải do ta chọn lựa
Đừng làm khổ mình nếu lòng đã hết yêu.
Đau một lần thôi…rồi xa nhau mãi mãi
Càng níu giữ sẽ càng thêm mệt mỏi
Buông tay là đã giải thoát cho nhau.
Đường tình ái bước đăng trình..hai ngả
Lời đối đáp như hai người xa lạ
Ném ánh nhìn đầy dối trá hơn thua.
Đã chia cắt nửa vùng trời hoài niệm
Đã thẳng thắn không còn gì giấu giếm
Đã vùi chôn lời âu yếm xuống mồ.
Quên ánh mắt làn môi mềm lắng đọng
Quên làn tóc nụ hôn đầu cháy bỏng
Quên lời yêu làm gợn sóng một thời.
Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng
Ta ngồi ta đợi ta trông
Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa
Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi!
Chim bay mỏi cánh lưng đồi
Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?
Và xin một phút giây mình bên nhau
Hạ về giăng ngập thương đau
Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang
Và người có nhớ ngày xưa hỡi người?
Mưa về cây cỏ xanh tươi
Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui
Từng đêm đếm bước bơ vơ
Lang thang hồn xác vật vờ canh thâu
Đêm nay ta biết về đâu ?
Để quên – quên hết nỗi đau một đời
Lang thang gió rét mưa ngâu
Lang thang lê bước,lệ tàn canh thâu
Bóng đêm đen tối một màu
Lang thang gặm nhấm vũng sầu nhân gian
Lang thang tìm người trở lại
Khắc khoải đợi chờ… Thoáng chút hồ nghi
Từng đêm…Đếm những nhớ mong
Từng bước ngậm ngùi ,lạc lõng màn đêm…
Ngày không anh sao ngày dài đến thế
Nắng chẳng hồng mây buồn trải lê thê
Phố đơn côi buồn níu bước chân về
Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng
Ngày không anh tim em như ngừng đập
Cứ chờ hoài một lời hứa xa xăm
Người đã quên sao ta mãi nặng lòng
Tìm gì giữa chốn mênh mông hoang hoải
Phố không anh chẳng còn chi mong đợi
Chỉ mình em ở lại với mùa sang
Rượu nhấp môi quên đi nỗi bẽ bàng
Mượn vị đắng xua dỗi hờn trong mắt.
2. Thơ thất tình
Trong chúng ta, chắc hẳn ai cũng sẽ trải qua một lần thất tình. Đây có lẽ là cảm giác tồi tệ nhất mà những người mới chia tay phải trải qua. Không ai mong muốn mình thất tình cả. Tuy nhiên, trong chuyện tình cảm thì rất là khó nói. Cho nên, với những bài thơ thất tình sau, hy vọng bạn sẽ có thể vực dậy được tinh thần, xoa dịu trái tim yếu đuối của bạn ngay lúc này.
Hứa càng hay chia tay càng thấm.
Một người né tránh, một người đau…
Có một cái tên, suốt đời sẽ nhớ.
Xa nhau 4 chữ "chúng mình chia tay"
Mường tượng như mình gặp cố nhân.
Lòng anh vẫn thế, vẫn chưa hết buồn.
Cũng như ta chưa chắc đã quên người.
Quên bao kỷ niệm chia tay người tình.
Và chia tay là cái giá phải trả.
Bệnh thất tình tới chết thì thôi.
Hay là tình yêu đã hết hạn với anh!
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.
Bài thơ tôi lại nhớ về người dưng.
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em.
Đêm gối mộng ai sầu ai nhỏ lệ.
Mây vô tình mây mãi vẫn bay
Trăng vô tình trăng đùa với gió
Người vô tình sao thấu hiểu lòng tôi
Sống không tiền nói trắng cũng thành đen
Một bông hoa vạn người muốn hái
Thân là cỏ dại chỉ âm thầm ngắm hoa
Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng
Khi gió về nếp bên cạnh người ấy
Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao.
Cuộc sống cứ trôi trôi...
Anh cuốn vào tất bật,
Đến quên cả yêu rồi ..!
Để những con phố xô nghiêng nỗi nhớ
Để bóng dáng yêu xôn xao từng ngõ nhỏ
Để quán nhỏ buồn đợi mãi nỗi chênh vênh
Nhìn lên bầu trời xanh
Trời cao và rộng quá
Nên hoa thấy mong manh
Thì.... bầu trời nhìn xuống
Nói với thiên điểu rằng:
"Thiên điểu đã tự nở
Nên trời càng trong xanh" ..
Tình nặng tình sâu tình vẫn tan
Rượu đắng rượu cay rượu vẫn cạn
Người hứa người thề người vẫn quên
Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ
Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?
Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…
Tim anh lạc lõng giữa tầng không
Đôi chân bước đi hồn lơ lửng
Nước mắt rơi đẫm cánh thiệp hồng
Trong những buổi chiều mưa
Đừng tin vào đón đưa
Sau vài lần hò hẹn.
Chưa kịp ướt vành môi
Đừng tin lời yêu vội
Em đừng tin, E ơi...!
Em đành dứt trọn nỗi thương mong
Lạnh lùng nhận rằng mình thay đổi
Để anh đẹp duyên... với má hồng...
Vì cánh hoa xưa đã héo tàn
Giữ làm chi nửa mảnh trăng tan
Thì thôi anh đi... đường cỏ ngát
Em về giấu lệ... hát mừng vang...
Mà sao tớ thấy buồn
Rõ ràng là đang nắng
Mà sao lệ tràn tuôn.
Lá thư tớ gửi mất
Người ấy không trả lời
Người mà tớ yêu nhất
Thương ai rồi, cậu ơi...
Chiếc váy trông thật mới
Tớ trang điểm thật xinh
Nhưng bao lần cố tới
Người ấy chẳng thương mình.”
“Nhưng nơi cậu không biết
Tớ vẫn luôn thật lòng
Nếu tớ... là người ấy
Liệu cậu có trông mong?”
Em đã gặp và yêu anh cuồng dại
Thanh xuân đi rồi thì anh xa mãi
Bỏ lại đây một khoảng trống rất buồn
Từng hàng cây, ghế đá, những phố phường
Chắc có lẽ nhớ đôi mình dữ lắm
Gió thổi qua ru mắt đen khẽ nhắm
Tạm biệt anh, ở trên ấy, thiên đường...
Không có nắng và gió và mây trắng
Không có đôi tình nhân, chỉ còn dấu lặng
Trôi miên man trong thế giới vô chừng
Con đường ấy em sẽ xóa dấu chân
Để vết tích không làm lòng nhức nhối
Em sẽ mua cho mình đôi giày mới
Vừa vặn hơn và hợp với em hơn
Em cũng dần quen với những lãng quên
Mảng kí ức màu hồng và màu xám
Nơi em đến còn xa xôi dữ lắm
Nên màu xanh hẳn sẽ dịu dàng nhiều
Để tự mình định nghĩa được tình yêu
Chắc em phải khổ đau vài lần nữa
Dẫu là thế, nếu có người gõ cửa
Em vẫn lại mời vào, nơi ấy, trái tim
3. Thơ tình yêu buồn
Có lẽ tình yêu là một trong những thứ thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Tình yêu mang đến cho ta nhiều cung bậc cảm xúc: vui có, buồn có hay những cảm giác hờn tủi, giận dỗi người yêu,…tất cả được gói gọn trong những bài thơ tình yêu buồn dưới đây. Mời bạn đọc cùng xem và cảm nhận nhé!
Nỗi nhớ mong chợt hoá thành đơn độc
Để đêm trôi một mình anh trằn trọc
Đôi mắt buồn không khóc lệ vẫn rơi.
Giọt men cay đốt rát dạ cháy lòng
Ta nâng cốc nhớ tới người nơi ấy
Gió lạnh về bất giác thấy mông lung.
Muốn nhờ mây gửi gắm chút ân tình
Đến bên anh tô thêm nét đẹp xinh
Cho ái ân đôi mình thêm nồng ấm.
Bầu trời đen…ngàn tinh tú…trốn đâu
Gió miên man lạnh buốt những canh sầu
Nhớ anh lắm đôi dòng châu…buồn bã.
Quán vắng cà phê uống một mình
Sao mời chẳng đến chỉ làm thinh
Đời người sóng dạt trôi vô định
Cõi thế dòng xô miễn níu tình
Cố nhấp men sầu mờ lúc tỉnh
Mềm môi rượu đắng thoảng khuôn hình
Thì ra tiếng ngọt thời luôn phỉnh
Để mỗi lòng ên nhận khổ hình
Tình hỡi bây giờ em ở đâu
Có nghe thương nhớ mộng ban đầu
Khi xưa ai nói lời hẹn ước
Bây giờ sao nỡ phụ tình nhau.
Ngày đó đôi mình tay nắm tay
Yêu thương chia sớt chuyện tâm đầu
Bao nhiêu cay đắng đời quên hết
Tình hỡi bây giờ em ở đâu?
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ…
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả.
Cô là tất cả của riêng tôi.
Em hỏi anh này, thích em không?
Thích sao giấu mãi ở trong lòng
Không nói ra nhanh là mất đấy
Con gái như em khối kẻ mong.
Em hỏi anh này có nhớ em?
Đêm nằm mơ mộng giấc êm đềm
Ánh mắt nụ cười len giấc ngủ
Càng gặp nhau nhiều càng nhớ thêm?
Em hỏi anh này, anh có thương?
Giây phút hai ta bước chung đường
Trái tim có đập nhanh một nhịp
Để tạm biệt rồi lại vấn vương?
Em hỏi anh này, có yêu em?
Muốn nắm tay thon, khát môi mềm?
Chung sống trọn đời anh có ước?
Nếu yêu thì nói…nói nhanh lên !
Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.
Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.
Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai đang dấy lên.
Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi
Xưa một chàng họa sĩ
Có tranh và có nhà
Bỗng đem lòng yêu quý
Một nàng rất mê hoa
Và chiều lòng người đẹp
Để lấy tiền mua hoa
Chàng đã đem bán hết
Cả tranh và cả nhà
Chàng đã mua hàng triệu bông hồng
Ngoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấy
Rằng người yêu có yêu thật hay không
Khi bán nhà để mua hoa như vậy
Sáng hôm sau thức dậy
Nàng nhìn ra lặng người
Tưởng đang mơ vì thấy
Cả một rừng hoa tươi
Nàng ngạc nhiên, đang nghĩ
Ai đây chắc rất giàu
Thì thấy chàng họa sĩ
Đang tội nghiệp, cúi đầu
Họ gặp nhau chỉ vậy
Rồi đêm nàng đi xa
Nhưng đời nàng từ đấy
Có bài hát về hoa
4. Bài Thơ buồn về cuộc sống vợ chồng
Hôn nhân không phải lúc nào cũng màu hồng, đôi vợ chồng nào cũng sẽ trải qua những trận cãi vả, mâu thuẩn bất hoà. Những dòng thơ buồn về cuộc sống vợ chồng dưới đây sẽ là một lời than thở của người trong cuộc để giải bày về vấn đề này. Nhưng dù sao đi nữa, vợ chồng là duyên nơ kiếp trước, nên hãy cố gắng gỡ bỏ hiểu lầm và gìn giữ hạnh phúc bạn nhé!
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo xèo mặt nước buổi đò đông.
Một duyên hai nợ, âu đành phận
Năm nắng mười mưa, dám quản công
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc!
Có chồng hờ hững cũng như không!
Phu thê trọn kiếp thật bẽ bàng
Tỉnh giấc mơ nồng số hồng hoang
Vì đâu phải sống như nô lệ
Mặc sức dày vò hỡi tình lang
Vẫn biết ân tình thật trái ngang
Đời hoa sớm nở đã vội tàn
Phù du cánh mỏng nên đành mặc
Luân thời đạo lý lắm đa đoan.
Giọt nước mắt lăn dài trên má
Trái tim này tơi tả vì ai
Sương rơi ướt đẫm cánh nhài
Heo may se lạnh bờ vai hao gầy
Tình chồng vợ bao ngày ấp ủ
Nay vội vàng ai rũ sạch trơn
Ai gieo nên sợi tủi hờn
Để nay em phải cô đơn một mình
Ngày xưa ấy hoa tình chớm nở
Câu hẹn thề chồng vợ sắc son
Cho dù nước chảy đá mòn
Gia đình hạnh phúc bên con chẳng rời
Mà nay vội chia đôi hạnh phúc
Mà bao ngày vinh nhục bên nhau
Hỏi ai chia cắt nhịp cầu
Để cho cách trở sông sâu đôi dòng
Ai đã cắt chỉ hồng xưa buộc
Ai đã quên nguyện ước khi xưa
Ai gieo chi ngọn gió mùa
Khi thu chạm ngõ đông chưa muốn về
Đem cái lạnh tái tê buồn tủi
Vẫn đi về lầm lũi riêng em
Còn đâu ngày tháng êm đềm
Hỏi ai có thấu từng đêm lạnh lòng !!!
Muốn nói mà mệt mỏi quá nên thôi
Đã lâu rồi không nhìn nhau đắm đuối
Em không nhớ lúc nào là lần cuối
Hai đứa mình nhìn say đắm rồi hôn
Khi đi xa mình đã không còn nôn
Về cho lẹ kẻo người kia trông ngóng
Hai đứa mình không như hình với bóng
Tối chung giường tâm một cõi riêng mang
Đã lâu rồi không một tiếng hỏi han
Em mệt không? Tối qua sao trăn trở?
Tự bao giờ không còn chung nhịp thở?
Hai đứa mình khoảng cách bắt đầu xa
Dẫu hai ta vẫn còn ở chung nhà
Vẫn ấm êm nhưng mình không hạnh phúc
Lười cãi nhau lười thể hiện cảm xúc
Sống qua ngày trong mệt mỏi tâm tư
Rất nhiều lần em tự hỏi giá như
Rồi lại thôi bởi do mình chọn lựa
Không còn tin anh sẽ là điểm tựa
Nên một mình em cứ mãi loay hoay
Mỏi mệt rồi mà chưa muốn buông tay
Bởi còn thương hay là vì trách nhiệm?
Thời nồng nàn đã qua dần tắt lịm
Mình còn gì? Níu kéo nữa hay thôi?
Tương lai mình nghĩ tới quá xa xôi
Nếu đã là chồng vợ
Sao mình khổ thế này?
Chẳng thể nào san sẻ
Những nỗi buồn bủa vây
Dù rằng tay nắm tay
Đầu kê chung một gối
Chẳng thể nào hiểu nổi
Đối phương đang nghĩ gì
Người ngoài nhìn vô thì
Ta gia đình hạnh phúc
An khang và sung túc
Cho nhiều người ước mơ
Nhưng đời đâu là thơ
Đâu phải mơ là thật
Cũng lắm nhiều chật vật
Để diễn cho tròn vai
Hạnh phúc hay bi hài
Chỉ riêng mình ta biết
Lặng im là mãi miết
Chẳng thể nào sẻ chia
Nếu một ngày mai kia
Em thôi không muốn diễn
Là gia đình tan biến
Trở thành đời thế thôi.
Chẳng hiểu rồi anh nhịn được bao lâu?
Những nỗi đau em hằng ngày mang lại
Đã ly thân, hết thương, anh vẫn ngại
Khi ra vào chạm mặt kẻ đến sau
Không hiểu rồi em có cảm thấy đau?
Nếu như anh cặp kè một cô khác
Hay chẳng còn chuyện gì là to tát
Bởi hết thương nên em mới ngoại tình
Hết vợ chồng nên chướng mắt khi nhìn
Anh khổ đau hay buồn em mặc kệ
Sống ở đời trải bao cuộc dâu bể
Vẫn chưa từng nghĩ em tệ thế đâu
Chờ đến ngày ly hôn để xa nhau
Bán để chia những gì còn sót lại
Chẳng còn gì ở thời điểm hiện tại
Mà sao lòng cứ buồn mãi không vơi?
Không còn gì, tình-nghĩa chẳng song đôi.
Mưa đầu mùa bong bóng vỡ mặt sông
Sóng cuộn phù sa đổi màu con nước
Lũ xô dòng ai xuôi ai ngược
Mãi tha hương một kiếp lục bình
Cánh đồng xanh thao thức chuyển mình
Đàn ong mật bỏ cành dời tổ
Bầy kiến ngậm ngùi xa hang ổ
Bến sông chìm xuồng gác ngực bờ cao
Bên hiên nhà cá giỡn bóng trăng sao
U ẩn đêm trường ai buông câu hát
Bài vọng cổ gió đưa dìu dặt
Chợt bùi ngùi sông nước mênh mông
Như lũ bướm vàng chấp chới giữa đồng không
Chút hồn nhiên màu hoa điên điển
Chẳng ngỡ ngàng khi đồng xanh hoá biển
Người nông dân ôm câu lưới ra đồng
Không cỡi lưng trâu thì ngất nghểu trên xuồng
Vẫn ngang dọc cánh đồng quê ruột thịt
Dẫu lạc giữa gió mưa mù mịt
Vẫn quay về êm ấm mái nhà rơm
Hạt lúa này vượt lũ thành cơm
Bếp củi ướt bập bùng trên nước nổi
Tấm vạt nhỏ suốt mùa lụt lội
Là nơi ấm áp một gia đình
Rồi cuối cùng cũng chẳng níu được nhau
Tình đã cạn chuỗi ngày sầu đăng đẳng
Mình chẳng lẽ hoài sống trong im lặng
Chung mái nhà mà khoảng vắng không tên
Tình chúng ta không giữ được lâu bền
Bởi nghĩa cạn đã làm nên duyên lỗi
Hay tại bởi Nguyệt kia làm tơ rối
Đan sợi tình này quá vội mong manh
Bến thuyền quyên sóng va đập chòng chành
Tay lái mỏi buông bỏ nhanh giải thoát
Xưa nồng ấm mà nay hoài lạnh nhạt
Men ái tình giờ chua chát đắng cay
Trước quan tòa mình dứt khoát chia tay
Trút bỏ hết những tháng ngày chịu đựng
Và Trút bỏ những tính toan sỏi cứng
Vấp một lần gượng dậy vững bước đi
Những yêu thương giờ còn sót lại gì
Còn vết cứa đã hằn ghi đáy dạ
Còn vết sẹo đã chai lì như đá
Còn tâm hồn đã rệu rã gỗ trơ
Bước vào yêu ai học được chữ ngờ
Ai biết được sợi tơ chùng hay thẳng
Ai cũng muốn mặt biển xanh phẳng lặng
Mãi yên bình mà chẳng gợn sóng to
Giờ chúng ta mỗi đứa một con đò
Không hờn trách …chẳng phải lo va chạm
Những ký ức xóa dần trong tâm khảm
Giữ làm gì làn mây xám hư vô.
Mình chung nhà nhưng cửa đóng, cài then
Căn phòng vắng, chẳng ấm êm như trước
Con đường tình giờ mạnh ai nấy bước
Cứ nhạt nhòa như mưa trước thềm hoang!
Phòng khách xưa vốn rộng rãi thênh thang
Nay ngột ngạt, tường loang màu u uất
Chiếc cầu thang cũng trở nên quá chật
Bước chân đi không thật, dẫu quen rồi!
Tại vì đâu nên cuộc sống nổi trôi
Hồn lạc lõng, bờ môi không thắm đỏ
Đường cỏ mọc chẳng khang trang đầu ngõ
Hoa nghẹn ngào khi nắng tỏ ban mai!
Căn nhà xưa bao kỉ niệm đan cài
Đừng níu ghì chỉ phí hoài tuổi trẻ
Tiếng yêu xưa nay ngập chìm dâu bể
Cạn duyên rồi, cứ thế bước qua nhau!
Anh bình tĩnh dừng tay mà suy nghĩ
Em nửa đời chỉ lo lắng chồng con
Phận làm dâu luôn hiếu thảo vẹn tròn
Luôn chu đáo từng bữa ăn, giấc ngủ.
Anh rỗi việc chỉ bạc, bài, bia rượu
Sức thanh niên làm chưa đủ miệng ăn
Anh biết nhà hoàn cảnh rất khó khăn
Bao nhiêu việc nhọc nhằn mình em gánh.
Em cố gắng chưa một lần tị nạnh
Mong gia đình được hạnh phúc ấm êm
Nén vào tim những chua xót, nỗi niềm
Anh vui vẻ… cả thâu đêm suốt sáng.
Khổ thế nào bản thân mình cũng ráng
Không một lời than vãn với người thân
Chỉ khuyên anh ý thức việc nào cần
Không để tâm biết bao lần đánh vợ.
Có nhiều đêm ôm tủi buồn nức nở
Sợ mẹ buồn cố nuốt lệ vào trong
Với bạn bè vẫn mang tiếng có chồng
Đêm hiu hắt bởi phòng không gối chiếc.
Vì gia đình em nhận phần thua thiệt
Anh vô tâm nên đâu biết em đau
Ôm con thơ nuốt cay đắng, nghẹn ngào
Nghĩ tình nhau không một lời oán trách.
Tự nhủ lòng đây chính là thử thách
Cố gắng lên sẽ có cách vượt qua
Hãy bình tâm suy nghĩ lại anh à
Để con trẻ được có cha lẫn mẹ.
Anh đấy à! Sao lại trở về đây?
Bao tháng ngày bỏ vợ con đi suốt
Tôi ở nhà quặn đau từng khúc ruột
Phận lại nghèo, rau cháo mẹ con ăn
Những ngày mưa nhà dột thiếu chỗ nằm
Bởi thiếu bàn tay đàn ông sửa chữa
Cứ ngỡ rằng anh đi một vài bữa
Nào không ngờ cho đến tận hôm nay
Lấy chồng về tưởng hạnh phúc đong đầy
Gia đình ấm êm cùng nhau chia sẻ
Thật ra thì được vài hôm vui vẻ
Say rượu về lại chửi vợ đánh con
Người như tôi còn trẻ, giờ héo mòn
Nhiều lúc nghĩ không còn nghị lực sống
Khốn nạn cái thân, đời có ai giống
Thật vô duyên một kẻ bị phụ tình
Ai cũng bảo là vợ đẹp con xinh
Thì gia đình sẽ luôn luôn hạnh phúc
Đêm không ngủ một mình nằm thấy nhục
Cũng là người sao chẳng giống người ta
Bỏ vợ con anh theo mụ đàn bà
Một kẻ thứ ba làm nhau đau khổ
Hãy đi đi đây không còn bến đỗ
Về với người ta bỏ lại mặc mình tôi
Giờ còn gì? Thật sự mất nhau rồi!
Em buông rồi chẳng níu giữ làm chi
Lòng khắc khoải xuân thì nay ngang trái
Hãy mạnh mẽ lên xin đừng có ngại
Nỗi sầu này vương mãi cảnh chia ly
Xa nhau rồi nhung nhớ có được gì
Hay chỉ để ôm ghì niềm đau đớn
Tình chúng mình yêu nhau không đủ lớn
Nên tháng ngày gom trọn những sầu thương
Tưởng chúng mình đi hết cuối con đường
Ai có biết nửa đường chia hai lối
Để đêm về khóc thầm trong mỗi tối
Rồi âm thầm ôm nỗi nhớ sầu đong
Sống bên anh bao năm gọi là chồng
Thuyền mất lái anh về vui bến mới
Em phận thuyền quyên ở nhà trông đợi
Anh vô tình cứ vợi vợi mãi xa
Vui bên người ôm cuộc sống xa hoa
Buồm căng gió vượt đại dương chẳng ngại
Vẫn biết tình anh yêu trong ngang trái
Những vui đùa vụng dại chút mà thôi
Có ai ngờ nay nghịch cảnh ngăn đôi
Tình chồng vợ phai phôi đường hai lối
Em rất thương con khóc thầm bực bội
Ôm lỗi lầm anh đánh đổi tình thân!
Vui bên người không một chút phân vân
Con thơ dại vẫn đang cần anh lắm
Anh bước đi khi tình ta đang thắm
Mặc vợ con mang nặng những sầu đau
Từ bây giờ ta sẽ mãi mất nhau
Tình chồng vợ không con mơ nghĩa nặng
Hai đứa con anh cũng đành vứt quẳng
Tuổi thiếu thời đã vắng bóng người cha!
5. Thơ tình buồn 2 câu cho người mới chia tay
Có lẽ ai sau khi trải qua một cuộc tình đều cảm thất vô cùng tồi tệ. Mong rằng những bài thơ tình buồn 2 câu cho người mới chia tay sẽ giúp bạn lấy lại được cân bằng, để có thể trải lòng và đón nhận tình yêu mới.
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.
Ta vô tình đi lướt qua nhau.
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.
Bài thơ tôi lại nhớ về người dưng.
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.
Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân.
Chút tình xa lạ sao giữ được người ta.
Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên.
Người đi ngược lối, tình đi ngược chiều.
Nắng tắt, đêm trôi, lòng người đổi thay.
Sinh lòng thù hận cũng vì chữ yêu.
Dốc cạn lòng chỉ thấy những cơn mưa.
Cớ sao nhớ mãi một nhành hoa?
Đường không xứ sở còn vương bóng hình.
Trao cho người để đổi một niềm đau.
Mà sao lệ đẫm nhạt nhòa đôi mi.
Ở đây đang có một người nhớ trăng.
Chiều lộng chân mây nhớ tím trời.
Mường tượng như mình gặp cố nhân.
Còn non còn nước còn lời thề xưa.
Lòng anh vẫn thế, vẫn chưa hết buồn.
Tôi là tôi của đã từng thương anh.
Ta đã cố vui mà nỗi buồn vẫn tới.
Chỉ buồn vì những thứ có cũng như không.
Một con người không ấp ủ hai trái tim.
Thôi tôi mở lối cho người bước đi.
Vùng tươi đã úa, miền xanh đã tàn.
Vài lần hờ hững bỗng thành người dưng.
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em.
Cũng như ta chưa chắc đã quên người.
IV. Thơ buồn một mình
1. Thơ buồn tâm trạng một mình
Nếu bạn cảm thấy mình bị lạc lõng, cô đơn với một tâm trạng chất chứa nỗi buồn thì hãy đọc ngay một số bài thơ sau để xoa dịu tâm trạng nhé!
Đêm buồn phố thị ánh đèn xa
Màn sương che lấp ánh trăng ngà
Phố vắng đêm khuya không người lạ
Đêm buồn phố thị … Chỉ mình ta.
Ngồi buồn ngắm cảnh chốn phồn hoa
Màn đêm buông xuống mái hiên nhà
Trái tim… Cô đơn mong người lạ
Có lẽ… Chỉ mình ta …với ta.
Một mình cô đơn, một mình cười?
Một mình lủi thủi, một mình thôi!
Một mình lặng lẽ, một mình tui?
Một mình buồn bã, một mình chơi!
Một mình chơi vơi, một mình lạc!
Một mình tan nát, một mình đau?
Một mình tổn thương, một mình nhói!
Một mình mãi mãi, một mình thôi?
Một mình trống trải chênh vênh
Một mình chiếc bóng ai quên ai rồi?
Một mình đánh đố chân trời
Một mình hối hả lội bơi sông buồn
Một mình hứng giọt lệ tuôn
Một mình ngồi đợi thuyền buồm chốn nao?
Một mình ai dám thả câu?
Một mình tĩnh mịch thương màu rạ rơm
Một mình bóng ngã chập chờn
Một mình cạn chén ai còn nhớ ai?
Một mình ươn ướt mi gầy
Một mình ngồi đấy mùa say bao mùa
Một mình đo ván cù cưa
Một mình tắt nắng tình vừa rung cây
Một mình vời vợi khói mây
Một mình ray rứt ai thay áo trời?
Rượu thấm vào tim sẽ ấm lòng?
Hay càng buốt lạnh giữa trời đông?
Hay là tất cả niềm đau khổ
Sẽ chực trào tuôn nhạt má hồng?
Hãy rót cho tôi chén rượu đầy
Tôi cần phải uống để còn say
Ðể tôi không phải là tôi nữa
Ðừng để cho tôi tỉnh mộng nầy
Tôi muốn quên đi kiếp làm người
Thân tàn ma dại, kẻ tàn hơi
Là tôi, chắc lẽ là tôi đó
Chán nản còn đây giữa đất trời
Chất rượu thấm dần trong trí não
Vô tình đập vỡ chén ly bôi
Quanh tôi trời đất cuồng điên quá
Gục xuống, tai nghe rợn tiếng cười
Cười xong rồi khóc với đê mê
Chập chờn say tỉnh giữa hoang khê
Và trong thế giới vô hình ấy
Hồn bỗng bay xa chẳng muốn về
Họ thấy tôi cười tôi vui lắm
Lúc nào cũng nở nụ cười xinh
Nào ai biết được niềm đau khổ
Tôi phải hai vai gánh một mình
Tôi đã bao lần sống cho vui
Và ráng cho môi nở nụ cười
Nhưng đã bao lần tôi thất bại
Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi
Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về
Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi
Từ nay không có bình minh nữa
Ðừng để cho tôi thấy mặt trời
Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài
Không còn thức dậy đón ngày mai
Trần gian vẫn mãi không thay đổi
Vì bớt đi thêm một hình hài
Như trời đã định thì tôi chịu
Kiếp nầy trả hết nợ cho xong
Một mai đất lạnh vùi thân xác
Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng
2. Thơ buồn cô đơn
Mỗi người chúng ta ai cũng có một giai đoạn cảm thấy mình thật cô đơn và lạc lõng. Những lúc như vậy, để xoa dịu tâm hồn, giải tỏa tâm trạng bạn có thể đọc những bài thơ sau để cảm thấy tinh thần được thư giản, thư thái hơn. Dù sao đi nữa, hãy lạc quan lên bạn nhé!
Khói sương giăng… mờ theo bóng ngả
Như ta chừ tóc đã lần phai
Tâm tư lưu dấu ưu hoài
Nhìn theo cánh nhạn lạc loài khúc thi.
Trăng cao chuốc sầu bi vàng úa
Đỉnh cuộc đời buồn tựa lá rơi
Bài thơ viết chẳng thành lời
Câu từ nhạt nhẽo sao vơi được lòng.
Thôi xếp bút… treo không lời ngỏ
Đôi dòng đời vò võ riêng mang
Ngược tìm quá khứ… hơi tàn
Canh khuya ai điểm… sầu lan kiếp người.
Anh lang thang trong vũ trụ cô đơn
Để tìm lại những gì anh đánh mất
Để làm lại những gì không thể được
Ngày xưa ơi… em ở nơi nào?
Anh cứ lang thang bới lật cả trời sao
Mong tìm lại bóng hình thân quen cũ
Muôn vực thẳm, thác ghềnh, bão tố
Ngày xưa ơi… dĩ vãng cuốn đâu rồi?
Ừ thì hai tiếng chia tay
Từ nay lỗi mộng chia hai lối về
Cung trăng đó ta nguyện thề
Mà nay kỷ niệm tràn về cõi thu
Thâu đêm khói cảnh sương mù
Tình là ảo ảnh phù du phím đàn
Tình sầu tình bước lang thang
Ve sầu ve khóc dỡ dang tình buồn
Thôi đành cắt đứt dây chuông
Thôi không vương vấn tình muôn kiếp sầu
Ước 1 lần và xin cho mãi mãi
Được hóa thân thành kiếp cá trọn đời
Để lặn sâu muôn trùng dưới đáy biển
Trao kỉ niệm sâu thẳm đáy đại dương
Có những ngày thấy lòng buồn lặng lẽ
Ngồi gục đầu lên nhật ký chơi vơi
Úp mặt trên tay mệt mỏi ngủ vùi
Chẳng tha thiết sự đời người tô vẽ
Biển hiền hoà dịu dàng con sóng vỗ.
Biển cuồng quay phẫn nộ lúc bão giông.
Suốt bốn mùa sóng dào dạt mênh mông
Bởi cô đơn nên trong lòng mặn chát.
Uống cho say để quên đi tất cả
Quên nỗi buồn, sự cô độc, kẻ cô đơn
Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn
Đời vô vị khi tâm hồn đã chết.
Cuối Đông se lạnh cõi lòng
Đời con sao mãi long đong giữa đường
Mẹ ơi nỗi nhớ vấn vương
Xuân về năm ấy muôn phương bộn bề!
Đứng trước biển chạnh lòng thương nhớ cát
Nhớ vô cùng lại khao khát vô biên
Sóng là ai mà vô cùng dào dạt
Suốt 1 đời hạt cát vẫn cô đơn.
Lòng tôi buồn mang bao sầu hận
Trách chi ai gian dối đã phụ tình
Giọt nước mắt vẫn chảy dài trên má
Để từ nay tôi sống trong u buồn.
Hoa nào đẹp hơn hoa của trái tim
Tôi chưa gửi nó, nhưng tôi cảm thấy buồn
Cho nhau chút ngậm ngùi
Tình yêu đủ nặng để sẻ chia cuộc đời.
Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang.
Ta lang thang trên vỉa hè ký ức.
Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật.
Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn.!
Đêm lại về cây lá đẫm mù sương
Như giọt lệ đoạn trường trên khóe mắt
Nén nhớ thương bằng bờ môi mím chặt
Khát cháy lòng từng khoảnh khắc bên nhau.
Có đôi khi giữa canh trường thức giấc
Khi vô tình những tiềm thức xa xăm
Ngỡ ngủ vùi vĩnh viễn với tháng năm
Chợt ùa về trong âm thầm lặng lẽ.
Đêm lãng du với hương tình mặn đắng
Ảo vọng gì khi tình đã lạnh băng
Chuốc men say cho vơi bớt nỗi lòng
Đêm khắc khoải… đêm âm thầm một bóng.
Em ngủ đây cho đêm bớt nghẹn ngào
Trên lối mộng vòng tay nào đón đợi
Giữ thật chặt bóng hình xa vời vợi
Chữ chân tình chỉ chờ đợi người thương.
3. Thơ cô đơn 2 câu hay, tâm trạng
Khi tâm trạng không tốt, chúng ta thường gửi hồn vào những câu thơ tình cảm lãng mạn, buồn. Những bài thơ tâm trạng 2 câu hay sau đây của chúng tôi chắc chắn sẽ giúp ích cho bạn.
Cũng xin ơn cảm mênh mông tặng người.
Mà sao em cứ để tôi mãi tìm.
Tớ không chờ nữa, thế là buông tay.
Đôi vai gầy không cõng hết cô đơn.
Cố tìm quên mà gợi nhớ suốt đời.
Một mình ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhớ nàng.
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.
Như vườn hồng không ánh nắng.
Sao tìm mãi đến giờ không thấy.
Còn hơn tin vào những lời dối trá khi yêu.
Ấy mà đổi lại chỉ toàn lặng thinh.
Em đừng buồn, em đáng được bình yên.
Một chiều cả gió bám đầy áo anh.
Phủ sóng hồn anh nỗi nhớ nhung.
Đêm gối mộng ai sầu ai nhỏ lệ.
4. Thơ buồn tâm trạng, cô đơn, lạc lõng
Để tìm được sự đồng điệu trong trái tim mỗi lúc cô đơn, chán nản thì cùng INVERT tham khảo một số bài thơ buồn tâm trạng một mình dưới đây. Chắc chắn nó sẽ là một liều thuốc chữa lành vết thương cho bạn.
Đêm buồn phố thị ánh đèn xa
Màn sương che lấp ánh trăng ngà
Phố vắng đêm khuya không người lạ
Đêm buồn phố thị … Chỉ mình ta.
Ngồi buồn ngắm cảnh chốn phồn hoa
Màn đêm buông xuống mái hiên nhà
Trái tim… Cô đơn mong người lạ
Có lẽ… Chỉ mình ta …với ta.
Một mình cô đơn, một mình cười?
Một mình lủi thủi, một mình thôi!
Một mình lặng lẽ, một mình tui?
Một mình buồn bã, một mình chơi!
Một mình chơi vơi, một mình lạc!
Một mình tan nát, một mình đau?
Một mình tổn thương, một mình nhói!
Một mình mãi mãi, một mình thôi?
Một mình trống trải chênh vênh
Một mình chiếc bóng ai quên ai rồi?
Một mình đánh đố chân trời
Một mình hối hả lội bơi sông buồn
Một mình hứng giọt lệ tuôn
Một mình ngồi đợi thuyền buồm chốn nao?
Một mình ai dám thả câu?
Một mình tĩnh mịch thương màu rạ rơm
Một mình bóng ngã chập chờn
Một mình cạn chén ai còn nhớ ai?
Một mình ươn ướt mi gầy
Một mình ngồi đấy mùa say bao mùa
Một mình đo ván cù cưa
Một mình tắt nắng tình vừa rung cây
Một mình vời vợi khói mây
Một mình ray rứt ai thay áo trời?
5. Thơ Cô Đơn Giữa Chốn Đông Người
Giữa dòng người tấp nập, có bao giờ bạn cảm thấy mình thật cô đơn và lạc lõng. Đây cũng là một trong những chủ đề hấp dẫn trong văn chương. Mỗi bài thơ chính là tiếng lòng thổn thức của một người nào đó trong tình yêu, trong cuộc sống. Cùng tham khảo một số bài thơ buồn ngay dưới đây để tìm cho mình một cảm xúc riêng bạn nhé!
Mình tôi giữa căn phòng tróng
Ôm nỗi sầu để viết thành văn
Viết lên những dòng tâm sự ngắn
Để người đời thấu hiểu cho tôi
Cũng có nỗi lòng trải không ra
Tháng ngày chồng chất xa xót xa
Phơi sương soi nguyệt tình vô ngã
Cánh hoa yêu vỡ giữa lòng ta.
Một cảnh chim bao một cõi đời
Buồn ai khéo tạc nợ tình rơi
Vầng trăng kết mộng đêm hoang dại
Soi mộ trần ai khóc kiếp người.
Tạo hóa bày ra những nỗi lòng
Sân si vay mượn ngậm sầu đong
Mở mắt chào đời đà chuốc lấy
Sông Tương nước đục chảy lòng vòng.
Trăm năm ai dễ bước chân qua
Hứng giọt lệ tình tóc bạc pha
Trả từng hạt nợ từng hạt nợ
Thấm nỗi lòng đau ta với ta!
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ
Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm
Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!
Cũng lâu rồi..quên cảm giác yêu ai
Cái nắm tay trong chiều dài bóng ngã
Hay bởi tình đầu ra đi vội vã
Tiếng em ơi cũng đã lãng quên dần
Cũng lâu rồi..dạ chẳng chút bâng khuâng
Chẳng cuốn cuồng mỗi lần ai giận dỗi
Cũng không còn nhớ hai từ xin lỗi
Bởi dòng đường ngược lối những bước chân
Cũng lâu rồi..tại sợ hay chẳng cần
Cho bờ vai mỗi lần ai mệt mỏi
Trái tim yêu dẫu chẳng bao giờ nói
Sợ lỡ làng đau nhói lại nhiều thêm
Cũng lâu rồi.. như biển lặng sóng êm
Bởi chẳng mong kiếm tìm niềm vui mới
Muốn con tim để tình duyên đưa lối
Cũng lâu rồi..quên câu nói Yêu Em.
Có đôi lần chợt buồn lòng tự hỏi
Mình đã gây ra những lỗi lầm gì
Mà giọt sầu cứ đọng mãi bờ mi
Chân bước đi như đeo chì trĩu nặng
Kiếp đơn côi mãi hoài trong thầm lặng
Bao niềm vui thì ngắn ngủi lụi tàn
Còn nỗi buồn năm tháng vẫn đeo mang
Trái tim đau như muôn ngàn vết xước
Đường thênh thang vẫn một mình tôi bước
Có đôi khi thầm ước được như người
Môi mỉm cười tựa những cánh hoa tươi
Nơi khoé mắt không còn rơi lã chã
Con đường đời có muôn ngày vạn ngã
Nhưng lối nào chẳng cay đắng xót xa
Có bình minh cùng những buổi chiều tà
Được bình yên với tôi là quá đủ
Như chim trời có một nơi trú ngụ
Khi màn đêm che phủ lúc mệt nhoài
Dẫu rằng mình vẫn chiếc bóng lẻ loi
Chỉ thế thôi với tôi là hạnh phúc.
Có ai không cho mượn trái tim đi
Để yêu thương tìm về trong hoang hoải
Tôi cô đơn đã lâu rồi mệt mỏi
Muốn một lần được hạnh phúc thật lâu…
Có ai không xin hãy đặt tên nhau
Lên bờ môi thơm ngọt ngào thân ái
Một lần thôi cho thời gian ngừng lại
Tựa vai kề trọn vẹn giấc bình yên…
Có ai không tôi mượn nét dịu hiền
Đôi mắt đẹp trong cái nhìn âu yếm
Nếu bờ môi kia vòng hoa tử niệm
Tôi cam lòng xin chết cả nghìn thu…
Có ai không cho mượn cái ôm hờ
Tôi rét mướt giữa mùa đơn côi quá
Kìa bàn tay cho dù còn xa lạ
Nắm lấy rồi cũng ấm áp thân quen…
Có ai không vào giấc mộng êm đềm
Viết giùm tôi bài thơ tình dang dở
Cuộc đời tôi một phần tư quá nửa
Vẫn lẻ loi vẫn chiếc bóng riêng mình…
Có ai không chơi trò gọi em – anh
Anh – là chồng còn em – thời là vợ
Chỉ hồng tơ kéo mình vào duyên nợ
Để cùng nhau đi đến hết cuộc đời…
Có ai không hãy lên tiếng giùm tôi
Đừng e ngại chi mấy lời hoa gió
Nếu đã xem tình yêu là hơi thở
Thì ai ơi hạnh phúc đến đây rồi.
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi
Cần có một nguời quan tâm rồi thăm hỏi
Để vơi đi chút cô đơn hờn tủi
Cùng những lời an ủi thế mà thôi
Được ấm lòng như tia nắng nhỏ nhoi
Bớt quạnh hiu giữa dòng đời chậc chội
Làm động lực khi chân chùn mỏi gối
Trên nẽo đường muôn lối kiếp nổi trôi
Bao lâu rồi nụ cười thiếu trên môi
Vì cuộc đời không như lòng mong đợi
Những niềm vui mãi xa tầm tay với
Nên một mình cứ lũi thủi lang thang
Biết bao giờ tôi chẳng phải đeo mang
Chữ đắng cay lẫn bẽ bàng đây nhỉ
Nơi khoé mi thôi rơi dòng ủy mị
Và cuộc đời tìm thấy được niềm vui
Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi.
Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá
Anh không trách người thay lòng đổi dạ
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài
Chẳng biết đâu là tháng ngày hi vọng
Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm
Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.
Chưa bao giờ tôi biết từ hạnh phúc
Thuở thơ ngây cho đến lúc trưởng thành
Mọi giấc mơ đều đổ vỡ tan tành
Nhiều khi thấy cuộc đời mong manh quá
Chưa bao giờ lòng nguôi ngoai buồn bã
Vì niềm vui chưa trọn đã xa rời
Có đôi lần nước mắt tự nhiên rơi
Rồi thầm hỏi sao đời mình như vậy
Chưa bao giờ thôi khác khao nồng cháy
Bước đường đời tựa nước chảy êm trôi
Thế giới kia dù hơn bảy tỉ người
Chắc có lẽ một mình tôi cô độc
Chưa bao giờ canh thâu không trằn trọc
Nhưng chỉ buồn nào trách móc chi đâu
An ủi rằng đời là một bể dâu
Thì đâu thiếu đủ sắc màu cuộc sống
Chưa bao giờ ngừng nuôi tia hi vọng
Có một ngày mắt thôi đọng niềm đau.
Cứ lang thang giữa dòng đời tất bật
Ta mãi là kẻ hành khất cô đơn
Mặc người đời luôn tính toán thiệt hơn
Ta ăn mày thuở vàng son dĩ vãng
Vẫn như trước cứ dại khờ lãng mạn
Sống hết tình vì bè bạn ngày xưa
Ta vô tư luôn yêu nắng thích mưa
Như cậu bé ngây thơ vừa mới lớn
Ta mãi yêu ánh bình minh buổi sớm
Khi chiều tàn lại thích đón hoàng hôn
Không ganh ghét ta chẳng biết giận hờn
Thích khám phá nơi thâm sơn cùng cốc
Có những người chê ta là thằng ngốc
Một kẻ gàn sống cô độc dở hơi
Không sao đâu ta vẫn cứ yêu đời
Yêu hết thảy con người nơi nhân thế
Ai không thích ta, thôi đành mặc kệ
Chỉ mong cuộc đời dâu bể an vui
Chốn giang hồ mình ta cứ ngược xuôi
Miễn sao luôn nở nụ cười như ý.
Còn lại gì..sau ngày tháng mộng mơ
Những niềm vui vô bờ và hi vọng
Hay giọt lệ theo thời gian lắng đọng
Khi một mình với khoảng trống mênh mông
Còn lại gì..khi thuyền đã sang sông
Để nơi đây bến buồn trong hiu quạnh
Đông chưa về sao khí trời se lạnh
Hay bởi vì bên cạnh chẳng còn ai
Còn lại gì..khi tất cả vụt bay
Giấc mơ yêu xây lâu đài tình ái
Nhưng giờ đây đã rời xa mãi mãi
Con tim gầy tê tái chữ phụ phàng
Còn lại gì..sau một giấc mơ hoang
Hay đôi môi thấm chan dòng lệ đẫm
Một nỗi đau mà hàng đêm gặm nhấm
Từng giọt sầu như thấm tận tâm can
Còn lại gì..còn đau khổ riêng mang
Vì giấc mơ cháy tan thành tro bụi
Ai ra đi có bao giờ tiếc nuối
Nhưng chốn này có kẻ lệ lăn rơi.
6. Thơ Chế Tâm Trạng Cô Đơn Hài Hước
Để giúp bạn có thể giải toả tâm trạng của mình cũng như lấy lại tinh thần để bắt đầu với những khởi đầu mới thì những bài thơ tâm trạng cô đơn hài hước sau chắc chắn sẽ khiến bạn phấn chấn và vui vẻ trở lại.
Hôm thì chó đuổi, hôm không có nhà
Mấy hôm gặp phải ông già
Mời vào uống nước, toàn trà đã thiu
Vẫn đi dép nhựa vẫn chưa có bồ
Tết này vẫn giống tết xưa
Vẫn đi xe số vẫn thừa ghế sau
Trai có tình thì giữ được gái có tâm!
Trai có sắc thì giữ được gái dê!
Còn FA anh đây không có gì thì lên facebook than khóc!
Ta buồn ta ngủ từ trưa đến chiều,
Ngủ xong dậy ăn cơm chiều,
Ăn xong lại ngủ từ chiều đến mai.
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao
Còn anh chả uống ngụm nào
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em
Đón anh vào rồi khép lại ngàn năm.
Nhưng lần đó em quên không đóng cửa.
Anh vào rồi thằng khác cũng vào theo.
Ta buồn ta ngủ từ trưa đến chiều
Ngủ xong dậy ăn cơm chiều
Ăn xong lại ngủ từ chiều đến mai
Sao anh chiếu hạng là sao lừa tình
Thế gian có vạn bóng hình
Làm sao anh phải chung tình với em
Bồ đẹp thì sợ bạn mê, bạn giành
Thế nên anh mới phải đành
Làm thân trai ế giành bồ bạn anh
V. Thơ buồn về đêm
Đêm khuya chính là thời điểm để con người ta có nhiều tâm trạng nhất, nhất là những người cô đơn, lẻ loi. Đồng cảm với nỗi buồn này, sau đây là một số bài thơ về đêm chạm tới trái tim bạn.
Đếm thời gian trôi nổi quãng đời qua
Những niềm vui đọng lại chỉ gọi là
Giọt nước nhỏ lặng thầm trên phiến lá.
Dạ thẫn thờ hồn ủ rũ sầu đau
Mấy thu qua mái tóc đã thay màu
Em có hiểu tim này đau quặn thắt.
Cho tâm hồn một khoảng lặng bình yên
Vơi bớt đi những suy nghĩ muộn phiền
Và khỏa lấp..quên đi miền ký ức.
Đã bên tôi chia sẻ những đau sầu
Của tháng ngày mang cuộc sống bể dâu
Đã cưu mang mảnh thân tàn nương náu.
Tiếng rao khàn lạnh lẽo chạnh lòng ta
Nẻo đường về con phố nhỏ còn xa
Thân còm cỏi lướt qua đời nghiệt ngả.
Tiếng đàn cầm ai gãy khúc thở than
Ta tìm mình trong nốt nhạc chứa chan
Tiếng thổn thức trong mênh mông tình lặng.
Để đường đời mải miết bước mình tôi
Mộng uyên ương đã tan vỡ hết rồi
Đêm đông lạnh một mình ngồi cô lẻ.
Chiếu ánh vàng nhân ái tỏa nhân gian
Sưởi ấm lòng từng góc phố đêm tàn
Đời vẫn đẹp buổi sớm mai thức dậy….
Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh
Gió xạc xào buốt lạnh trời vương
Nhành hoa trinh nữ bên đường
Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng
Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện
Cho tình em sẽ quyện chung đời
Duyên nồng đừng có rụng rơi
Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông
Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở
Mưa rì rào lại ngỡ tình vang
Hoa cau sao cứ ngơ ngàng
Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời
Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió
Mắt em cười sáng tỏ bờ mi
Thương nhau thì hãy giữ ghì
Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn
Đêm thao thức..nhớ nàng tội nghiệp
Giờ một mình ..ngoài bãi tha ma
Chắc nàng lạnh lắm đây mà
Bao năm rong ruổi cùng ta giữa trời
Thật buồn nhỉ tình đời oan ức
Khi khó khăn áp bứt đến cùng
Lỗi thường tình ngược lối chung
Ta đâu có phải thằng khùng thẩn thơ
Làm lương thiện nào ngờ bị ép
Phải chi nàng xinh đẹp đâu nào ?
Nhưng ta yêu quý biết bao
Miếng cơm manh áo đi vào làng phây
Cũng nhờ chiếc xe này nuôi sống
Sáu miệng ăn vu khống đâu nào?
Dù ta có lỗi phải chào
Hỏi thăm trước đã lại lao giựt liền.
Thương nàng quá ta điên đi mất
Mình có sai…đi trật luật mà
Ta năn nỉ mãi không tha
Ôm nàng về bỏ kho nhà CÔNG AN…!!!!
Nhặt bóng trăng khuya để ước mong.
Ngày vui khỏa lấp mối tơ lòng.
Chiều rơi nỗi nhớ buồn cô quạnh.
Nắng tắt ai còn mãi đợi trông.
Góp ánh trăng gầy Thơ với mộng.
Gom tàn thức trắng với đêm đông.
Em đi nắng tắt sầu cô lẻ.
Có nhớ Xuân về hẹn ước không.
ĐÊM khuya rồi thôi mình ngủ đi anh
Đừng nói nữa những chuyện xưa đã cũ
Hãy lo về chuyện ngày mai mới mẻ
Làm thế nào cho cuộc sống khá lên
KHÔNG còn phải vợ chồng chia hai ngả
Người ở nhà, người hành lý ra đi
Đã nửa đời anh phiêu bạt muôn nơi
Vì nghiệp nghèo còn đeo anh chưa dứt
EM làm vợ nhưng chẳng giúp được chi
Nghĩ mà tủi cái thân mình ốm yếu
Làm cho anh thêm gánh nặng đôi vai
Để ngày đêm phải miệt mài lao động
CÀNG nghĩ lòng càng thương anh biết mấy
Suốt cuộc đời lam lũ bởi vợ con
Nhưng anh vẫn chưa một lần than khổ
Chỉ em buồn thương chồng lệ chào dâng
ĐÊM khuya rồi thôi hãy ngủ đi anh
Chuyện tương lai cứ dần dần ta tính
Rồi một ngày trời xanh kia thấu hiểu
Cho chúng mình không còn khổ nhé anh
Cảm ơn lời chúc giữa đêm khuya !
Nỗi nhớ ai kia đến dại khờ
Năm tháng dần trôi đời quạnh quẽ
Nỗi buồn dâng ngập một tứ thơ !
Ta biết ai kia hồn quạnh hiu !
đêm khuya hoang vắng nhớ thương nhiều
Nhưng lỡ đời ta làm lữ khách
Đành để mình em trong cô liêu !
Ta viết cho em một vầng thơ !
Gởi gấm hồn ta , Em giấc mơ
Kỷ niệm ngày xưa đừng phai nhạt
Ta sẻ đón em đến bến bờ !!!
Đêm khuya thổn thức một mình
Bóng trăng anh ngỡ bóng đèn em khêu
Mong người chẳng thấy người đâu
Nửa vui chưa trọn, nửa sầu đầy vơi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi?…
Đường trần ai vẽ ngược xuôi khó lòng
Xa nhau chín đợi mười trông
Thèm sang bên ấy mà không có đò
Trải lòng qua những vần thơ…
Vẽ trong khung cảnh đêm khuya một mình!…,
Đêm khuya rồi sao nổi buồn lại đến
Nhiều suy tư làm lơ đễnh tâm hồn
Lo lắng chi, dạ cứ thấy bồn chồn
Buồn lại đến, phủ hoàng hôn đầy mắn
Ta ngu ngơ để nổi buồn thắt chặt
Cơn gió lùa nghe lạnh ngắt toàn thân
Tự trách mình để đầu óc phân vân
Mang tâm trạng cứ cân đong đo đếm
Chợt giật mình nghe canh khuya đã điểm
Nhìn xung quanh, tìm kiếm… chỉ có mình
Thêm màn đêm cứ lặng lẽ vô hình
Bơ vơ lắm bao lặng thinh không nói
Đêm khuya rồi, tự mình ta hờn dỗi
Hờn chính ta, hờn bóng tối phủ đầy
Nổi buồn nào cứ lẩn quẩn đâu đây
Ta tự cất chẳng ai hay ai biết
Trên đây là tổng hợp một số thơ buồn hay & ý nghĩa mà đội ngũ INVERT chúng tôi đã tổng hợp được. Mong rằng thông qua bài viết này các bạn hoàn toàn có thể biết được một số thơ buồn hay & ý nghĩa dễ dàng giải bày tâm sự cũng như trải lòng về những chuyện đã qua để có thể củng cố tinh thần bước về phía trước.
Nguồn: Invert.vn
Gửi bình luận của bạn
(*) yêu cầu nhập
Bình luận (1)