Đối với nhiều thi sĩ, mùa thu chính là mùa của thơ ca, của những vần thơ bay bổng đầy cảm xúc. Mỗi bài thơ về mùa thu đều mang vẻ đẹp riêng, đầy tinh tế và lắng đọng. Hãy cùng đọc và cảm nhận những bài thơ về mùa thu hay nhất được INVERT chia sẻ trong bài viết sau.
Mục lục bài viết [Ẩn]
Top những bài thơ bất hủ về mùa thu
1. Những bài thơ về mùa thu nổi tiếng
Cuối Thu - Hàn Mặc Tử
Lụa trời ai dệt với ai căng,
Ai thả chim bay đến Quảng Hàn,
Và ai gánh máu đi trên tuyết,
Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.
Mây vẽ hằng hà sa số lệ,
Là nguồn ly biệt giữa cô đơn.
Sao không tô điểm nên sương khói,
Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.
Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ,
Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ.
Cây gì mảnh khảnh run cầm cập,
Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.
Thu héo nấc thành những tiếng khô.
Một vì sao lạ mọc phương mô?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ?
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?
Tiếng thu - Lưu Trọng Lư
Em không nghe mùa thu
Dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc,
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?
Sang Thu - Hữu Thỉnh
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Sang Thu - Anh Thơ
Gió may nổi bờ tre buồn xao xác!
Trên ao bèo tàn lụi nước trong mây;
Hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác
Lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay.
Trên đê cỏ dựt diều sa đứt sợi,
Gã mục đồng chán nản lắng tai nghe
Trong thôn xóm hóa vàng nghi ngút khói
Gió vang âm tiếng trống cúng ra hè.
Bên bến nước đò ngang chưa ghé tới,
Khói lam chiều đã thoảng tiếng chuông vương.
Bọn chờ thuyền nhìn nhau đang sợ tối
Bỗng rùng mình như cảm thấy hơi sương.
Thu Rơi Từng Cánh - Nguyễn Bính
Mùa thu hoa cúc lại tàn
Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!
Người về để lại phòng không
Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương.
Có người cung nữ họ Vương
Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.
Hoa Cỏ May - Xuân Quỳnh
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?
Thơ Tình Cuối Mùa Thu - Xuân Quỳnh
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may
Bắt Gặp Mùa Thu - Nguyễn Bính
Xơ xác hồ sen đã nhạt hương
Bên song hoa lựu cũng phai hường
Sớm mai lá úa rơi từng trận
Bắt gặp mùa thu khắp nẻo đường
Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhung
Trăng nghiêng nửa mái gội mơ mòng
Sầu nghiêng theo cánh chim lìa tổ
Biết lạc về đâu lòng hỡi lòng
Thu về sông núi bỗng tiêu sơ
Cây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờ
Xử nữ đôi cô buồn tựa cửa
Nghe mùa gió lạnh cắn môi tơ
Sương phủ lưng đồi rặng núi xa
Thương ôi! Lữ khách nhớ quê nhà
Mấy thu mưa gió ngoài thiên hạ
Vườn cũ còn chăng cúc nở hoa?
Cha già ngừng chén biếng ngâm thơ
Đưa mắt nhìn theo hút dặm mờ
Xe ngựa người về tung cát bụi
Con mình không một lá thư đưa
Nghìn lạy cha già lượng thứ cho
Trót thân con vướng nợ giang hồ
Lòng son bán rẻ vào sương gió
Lãi được gì đâu? Đã mấy thu!
Một chút công danh rất hão huyền
Và dang dở nữa cuộc tình duyên
Thu sang, quán lẻ con đăm đắm
Rõi bóng quê nhà mắt lệ hoen.
Mưa Thu Đất Khách - Tản Đà.
Mưa mưa mãi, ngày đêm rả rích
Giọt mưa thu, dạ khách đầy vơi
Những ai mặt bể chân giời
Nghe mưa, ai có nhớ nhời nước non?
Tức Cảnh Chiều Thu - Bà Huyện Thanh Quan
Thánh thót tàu tiêu mấy hạt mưa,
Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ.
Xanh om cổ thụ tròn xoe tán,
Trắng xoá trường giang phẳng lặng tờ.
Bầu dốc giang sơn, say chấp rượu,
Túi lưng phong nguyệt, nặng vì thơ.
Cho hay cảnh cũng ưa người nhỉ,
Thấy cảnh ai mà chẳng ngẩn ngơ.
Gió Thu - Tản Đà
Trận gió thu phong rụng lá vàng
Lá rơi hàng xóm, lá bay sang
Vàng bay mấy lá năm già nửa
Hờ hững ai xui thiếp phụ chàng!
Trận gió thu phong rụng lá hồng
Lá bay tường bắc, lá sang đông
Hồng bay mấy lá năm hồ hết
Thơ thẩn kìa ai vẫn đứng không!
Mưa Thu - Hồ Xuân Hương
Trời cách mây mù thảm chả xanh,
Mưa thu sân vắng giọt buồn tanh.
Đầu cành cây héo châu dài vắn,
Trên lá tiêu vàng tiếng chậm thanh.
Hát dứt đê mê mơ vạn dặm,
Sầu giăng quạnh quẽ nỗi năm canh.
Khuê sâu rất khổ mày hoa ấy,
Vẻ mặt buồn thương vẽ chẳng thành
Nắng thu - Chu Long
Năng thu gió với lao xao
Màu vàng non nhẹ đầy trào khoảng không
Con đò đợi khách bên sông
Nước mềm như giải lụa hồng vắt ngang.
Thơm thơm hoa bưởi cúc vàng
Quyện hương xanh cốm dịu dàng lâng lân
Tiếng ve tiếc hạ mắt quầng
Để cành phượng vĩ lá bâng khuâng buồn.
Áo dài ôm chiếc lưng thon
Thướt tha mềm mượt nét son dịu dàng
Tay nhặt sợi nắng thu vàng
Thả lên đồng ruộng sắp sang vụ cày.
Nắng thu nhẹ lá vàng bay
Em là ánh nắng thu say bao người
Em mãi là nắng thu ơi
Nắng thu em mãi trọn đời xuân tôi!
Thu Vàng - Thu Bồn
Ập thoáng chốc… thu về như lá rụng
Ngoài hiên em đã đến tự bao giờ
Trời xanh ngắt anh không còn trẻ nữa
Cây sấu cho hè hết cả trái chua
Thế là hạ đã qua trong giây lát
Giọt thơ anh thánh thót đã thu vàng
Em đã đến mà như chưa đến
Tiếng chim kêu se sắt muộn màng
Mắt le lói nhìn sao khuya rụng
Hà Nội trôi sông Hồng đêm nay
Nghe hơi thở đất trời trong tiếng dế
Nâng trái tim mình lên uống để mà say
Em nhanh quá anh về chậm quá
Trái đất vô tư níu giữ vòng quay
Chân anh mỏi âm thầm mặc cảm
Véo von em lảnh lót giữa đời bay
Mầm nhú ban đêm lá úa ban ngày
Anh lẩn thẩn mài đời lên trang giấy
Thời gian cứ lạnh lùng như viên tẩy
Chút thu vàng mờ nhạt lẩn đâu đây
Đừng hát nữa thu vàng em hãy ngủ
Để anh nghe lá rụng cọ tim mình
Xào xạc đấy những trời yên tĩnh lạ
Tay mơ hồ đang chạm những lời ru…
2. Bài thơ về mùa thu của Xuân Diệu
Thu - Xuân Diệu
Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu;
Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.
Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;
Cành biếc run run chân ý nhi.
Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa,
Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.
Buồn ở sông xanh nghe đã lại,
Mơ hồ trong một tiếng chim qua.
Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,
Hây hây thục nữ mắt như thuyền.
Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,
Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.
Đây mùa xuân tới - Xuân Diệu
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...
Mây vẩn từng không, chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.
Bụi Mưa Mờ Cũ
Tác giả: Xuân Diệu
Bụi mưa mờ cũ gương trăng,
Hoa lau trắng đã kết bằng tiêu tao.
Đêm đêm trời nhạt vơi sao,
Sông Ngân dòng bạc cũng hao bóng vàng.
Gió mưa, mưa gió âm u;
Dưới trần mà đã nghe thu lạnh rồi.
Càng cao càng lạnh trao lôi,
Trên cung xanh vắng lạnh thôi mấy chừng!
Trăng thu thường thấy trắng phau,
Ấy màu của tuyết, ấy màu của băng.
Lạnh thay! là cảnh cô Hằng
Lạnh trong cung lạnh, trong trăng lạnh lùng.
Nguyệt Cầm
Tác giả: Xuân Diệu
Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh,
Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần.
Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm!
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh;
Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
Vì nghe nương tử trong câu hát
Đã chết đêm rằm theo nước xanh.
Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời,
Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi…
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người…
Bốn bề ánh nhạc: biển pha lê.
Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.
Nhị Hồ
Tác giả: Xuân Diệu
Trăng vừa đủ sáng để gây mơ,
Gió nhịp theo đêm, không vội vàng;
Khí trời quanh tôi làm bằng tơ.
Khí trời quanh tôi làm bằng thơ.
Cây cỏ bình yên; khuya tĩnh mịch.
Bỗng đâu lên khúc Lạc âm thiều
Nhị hồ để bốc niềm cô tịch,
Không khóc, nhưng mà buồn hiu hiu…
Điệu ngã sang bài Mạnh Lệ Quân
Thu gồm xa vắng tự muôn đời,
Sương nương theo trăng ngừng lưng trời,
Tương tư nâng lòng lên chơi vơi…
Tiếng đàn thầm dịu dẫn tôi đi,
Qua những sân cung rộng hãi hồ.
Có phải A Phòng hay Cô Tô?
Lá liễu dài như một nét mi
… Và nàng Lộng Ngọc lấy Tiêu Lang,
Cưỡi hạc một đêm bay lên trời.
Vua Trần Hậu Chúa ngắm trăng vàng,
Khúc Hậu Đình Hoa đang lên khơi.
Linh hồn lưu giữa bể du dương…
Tôi thấy xiêm nghê nổi gió lùa:
Những nàng cung nữ ước mơ vua,
Không biết bao giờ nguôi nhớ thương.
Tôi yêu Bao Tự mặt sầu bi
Tôi yêu Ly Cơ hình nhịp nhàng.
Tôi tưởng tôi là Đường Minh Hoàng
Trong cung nhớ nàng Dương Quý Phi.
3. Thơ về mùa thu của Nguyễn Đình Thi
Lá đỏ
Tác giả: Nguyễn Đình Thi
Gặp em trên cao lộng gió
Rừng lạ ào ào lá đỏ
Em đứng bên đường như quê hương
Vai ác bạc quàng súng trường.
Ðoàn quân vẫn đi vội vã
Bụi Trường Sơn nhoà trời lửa.
Chào em, em gái tiền phương
Hẹn gặp nhau nhé giữa Sài Gòn.
Em vẫy cười đôi mắt trong.
(Trường Sơn, 12/1974)
Mùa Thu Vàng
Tác giả: Nguyễn Đình Thi
Nào ai biết việc đời đưa rất lạ
Tôi đến một nơi gió núi xôn xao
Trong rừng sâu triền miên xa tất cả
Như đã về đây từ một thuở nào
Tôi đi mãi vào ngàn thông rợp bóng
Như đi sang một cõi khác nào rồi
Quên hết cả chỉ thấy trời xanh rộng
Và mùa thu im lặng ở quanh tôi
Đã có mùa xuân đời tôi không nhỉ
Và đã có không cả một mùa hè
Tôi chỉ nhớ đã đi nhiều mê mải
Năm tháng đêm ngày theo một ánh xa
Và hôm nay một mình trên đất lạ
Tôi chợt nhận ra đã tới mùa thu
Bao nhiêu chuyện tôi không còn nhớ nữa
Với cả bao nhiêu nét mặt đã mờ
Tôi nhìn lại tất cả chìm nhòa hết
Rồi sương tan dần ánh sáng lặng trong
Cho tôi nhìn về mãi xa xa tít
Bỗng nhiên tôi thấy rõ một bờ sông
Bóng áo vải thô một cô gái nhỏ
Hàng trẩu cao đường đỏ lá vàng hoe
Em tiễn anh lính đi nơi đạn lửa
Môi run run em chúc có ngày về
Em gái ơi tôi vẫn đây còn sống
Còn em bây giờ ở nơi đâu
Bao nhiêu nước đã trôi bao nhiêu sóng
Nơi dòng sông xanh in bóng núi cao
Ôi mùa thu hôm nay nghiêng cánh vàng
Đưa tôi bay về nơi nguồn tìm em.
Đất Nước
Tác giả: Nguyễn Đình Thi
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha!
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng ta
Nước những người chưa bao giờ khuất
Ðêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về!
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.
Từ những năm đau thương chiến đấu
Ðã ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Ðã bật lên những tiếng căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn giằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây, thằng chúa đất
Ðứa đè cổ, đứa lột da…
Xiềng xích chúng bay không khoá được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nước thương nhà!
Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nước những người áo vải
Ðã đứng lên thành những anh hùng.
Ngày nắng đốt theo đêm mưa dội
Mỗi bước đường mỗi bước hy sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh.
Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nước vỡ bờ
Nước Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
4. Thơ về mùa thu của Lưu Trọng Lưu
Thu Hạ Long Giang Pie
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Đôi hài nhè nhẹ bước ra
Màn đêm cuốn lại, mặt hoa rạng dần
Mừng sương tan, khướu hót gần
Rừng xa thông vút điệu đàn hoà âm
Hút nhìn: Mặt nước lặng tăm
Cánh buồm soi bóng, lướt thầm trên gương
Em vừa khoác nhiễu lam sương
Đã vân tím nhạt, chuyển sang lụa đào
Buồm bay hay cánh hải âu?
Nắng vàng thu hay nắng đầu xuân tươi?
Biển, trời: Hai gái sinh đôi
Thuyền trôi hay chính núi trôi bập bềnh?
Cảnh sao thật, nét sao tranh?
Nét oai dáng hổ, nét thanh vẻ Kiều
Mỗi thoáng nhìn, một nét yêu
Một ngày xáo động biết bao tâm tình
Cảnh ơi! Sao đó với mình
Như chung chiếc võng một cành đung đưa
Tiếng còi vừa động "từng" xa
Mây ùn lại cơn dông qua ào ào
Lòng gương sóng dậy xôn xao
Bão chưa tan đã ánh sao đỉnh trời.
Tiếng Thu
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Em không nghe mùa thu
dưới trăng mờ thổn thức?
Em không nghe rạo rực
hình ảnh kẻ chinh phu
trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu.
lá thu kêu xào xạc,
con nai vàng ngơ ngác
đạp trên lá vàng khô?
Vần thơ sầu rụng
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Vừng trăng từ độ lên ngôi,
Năm năm bến cũ em ngồi quay tơ.
Để tóc vướng vần thơ sầu rụng,
Mái tóc buồn thơ cũng buồn theo.
Năm năm tiếng lụa xe đều...
Những ngày lạnh rớt, gió vèo trong cây.
Nhẹ bàn tay, nhẹ bàn tay,
Mùi hương hàng xóm bay đầy mái đông.
Nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng,
Thời gian lặng rớt một dòng buồn tênh.
5. Chùm thơ về mùa thu của Đỗ Phủ
Thu Hứng
Tác giả: Đỗ Phủ
Phiên âm chữ Hán:
Ngọc lộ điêu thương phong thụ lâm,
Vu sơn, Vu giáp khí tiêu sâm.
Giang gian ba làng kiêm thiên dũng,
Tái thượng phong vân tiếp địa âm.
Tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ
Cô chu nhất hệ cố viên tâm.
Hàn y xứ xứ thồi đao xích,
Bạch Đế thành cao cấp mộ châm.
Dịch thơ tiếng Việt (Nguyễn Công Trứ dịch):
Lác đác rừng phong hạt móc sa,
Ngàn non hiu hắt, khí thu lòa.
Lưng trời sóng rợn lòng sông thẳm,
Mặt đất mây đùn cửa ải xa.
Khóm cúc tuôn thêm dòng lệ cũ,
Con thuyền buộc chặt mối tình nhà.
Lạnh lùng giục kẻ tay dao thước,
Thành Bạch, chày vang bóng ác tà.
Mao ốc vị thu phong sở phá ca
Tác giả: Đỗ Phủ
Mao ốc vị thu phong sở phá ca
Bát nguyệt thu cao phong nộ hào,
Quyển ngã ốc thượng tam trùng mao.
Mao phi độ giang sái giang giao.
Cao giả quải quyến trường lâm sao,
Hạ giả phiêu chuyển trầm đường ao.
Nam thôn quần đồng khi ngã lão vô lực,
Nhẫn năng đối diện vi đạo tặc.
Công nhiên bão mao nhập trúc khứ,
Thần tiều khẩu táo hô bất đắc.
Qui lai ỷ trượng tự thán tức.
Nga khoảnh phong định vân mặc sắc,
Thu thiên mạc mạc hướng hôn hắc.
Bố khâm đa niên lãnh tự thiết.
Kiều nhi ác ngoạ đạp lý liệt.
Sàng đầu ốc lậu vô can xứ,
Vũ cước như ma vị đoạn tuyệt.
Tự kinh táng loạn thiểu thuỵ miên,
Trường dạ chiêm thấp hà do triệt.
An đắc quảng hạ thiên vạn gian,
Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan,
Phong vũ bất động an như san.
Ô hô, hà thời nhãn tiền đột ngột kiến thử ốc,
Ngô lư độc phá thụ đống tử diệc túc.
Dịch nghĩa
Tháng tám, trời thu cao, gió giận dữ gào thét,
Cuốn đi ba lớp cỏ tranh trên mái nhà ta.
Cỏ tranh bay qua sông, rải xuống miền đất bên sông.
Cao thì vắt vẻo treo trên ngọn cây rừng;
Thấp thì tả tơi rơi chìm xuống ao nước.
Lũ trẻ xóm nam khinh ta già yếu,
Nhẫn tâm làm giặc cướp ngay trước mặt ta.
Chúng công khai ôm cỏ tranh đi vào trong xóm trúc;
Ta khô môi rát miệng, kêu thét mà không được.
Trở về, chống gậy, thở than.
Một lát sau, gió yên mây đen như mực.
Trời thu bát ngát đen tối lúc chiều tà.
Chiếc chăn vải dùng nhiều năm, lạnh như sắt,
Bị đứa con thơ khó ngủ đạp rách toang.
Ở đầu giường mái nhà dột, không chổ nào khô;
Vết mưa nhiều như gai vẫn còn chưa hết.
Từ khi gặp cơn loạn lạc, mình ít ngủ,
Suốt đêm dài ướt đẫm, biết làm sao hết được!
Mong sao có được ngàn vạn gian nhà lớn,
Để giúp cho các hàn sĩ trong thiên hạ đều được vui vẻ,
Không bị kinh động vì mưa gió, yên ổn như núi non!
Hỡi ôi, biết bao giờ được trông thấy nhà này đứng cao sững trước mắt,
Dù cho riêng nhà ta bị phá vỡ, mình có chịu rét đến chết, cũng thoả lòng!
Đăng cao
Tác giả: Đỗ Phủ
Phong cấp, thiên cao, viên khiếu ai,
Chử thanh, sa bạch, điểu phi hồi.
Vô biên lạc mộc tiêu tiêu há,
Bất tận trường giang cổn cổn lai.
Vạn lý bi thu thường tác khách,
Bách niên đa bệnh độc đăng đài.
Gian nan khổ hận phồn sương mấn,
Lạo đảo tân đình trọc tửu bôi.
Dịch nghĩa
Gió thổi gấp, trời cao, vượn kêu buồn,
Bến nước trong, cát trắng, chim bay lượn vòng.
Vô vàn lá xào xạc rụng xuống,
Dòng sông dài cuồn cuộn chảy vô tận.
Xa nhà vạn dặm, vẻ thu hiu hắt, mãi vẫn làm khách xứ người,
Cuộc đời lắm bệnh, một mình lên đài cao.
Gian nan, khổ hận, tóc mai dày nhuốm màu sương gió,
Thân già ốm yếu nên mới phải thôi cạn chén rượu đục.
6. Bài thơ về mùa thu Trung Đại
Thu Điếu
Tác giả: Nguyễn Khuyến
Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,
Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.
Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,
Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.
Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,
Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.
Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,
Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Tình Thu
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Đêm qua ả Chức với chàng Ngưu
Nhắc chuyện yêu đương ở dưới cầu
Kể lể một năm tình vắng vẻ
Sao em buồn bã suốt canh thâu?
Đêm ấy trăng thu vui vẻ lạ!
Người ta cười nói đến nhân duyên
Sao ta không dám nhìn nhau rõ
Gặp gỡ bên đường cũng thản nhiên?
Đêm trước ta ngồi dưới bãi trông
Con trăng mắc cỡ sau cành thông
Buồn buồn ta muốn về, trăng hỏi:
Thu đến lòng em có lạnh không?
Đêm nay ta lại phát điên cuồng
Quên cả hổ ngươi, cả thẹn thuồng
Đứng rũ trước thềm nghe ngóng mãi
Tiếng đàn the thé ở bên song…
Và được tin ai sắp bỏ đi
Chẳng thèm trở lại với Tình Si
Ta lau nước mắt, mắt không ráo
Ta lẫy tình nương, rủa biệt ly!
Đêm Thu Cùng Hoàng Giang Nguyễn Nhược Thuỷ Làm Thơ
Tác giả: Nguyễn Trãi
Thu dạ dữ Hoàng Giang Nguyễn Nhược Thuỷ đồng phú
Hồng diệp đôi đình trúc ủng môn,
Mãn giai minh nguyệt quá hoàng hôn.
Cửu tiêu thanh lộ tam canh thấp,
Tứ bích hàn cung triệt dạ huyên.
Thiên lại ngữ thu kinh thảo mộc,
Ngọc Thằng đê Hán chuyển càn khôn.
Cao trai độc toạ hồn vô mị,
Hảo bả tân thi hướng chí luân.
Dịch nghĩa
Lá đỏ chất đầy sân, trúc ôm cửa
Đầy thềm trăng sáng, đã quá hoàng hôn
Từ chín từng mây, những hạt móc trong thấm ướt ba canh
Bốn vách dế lạnh kêu suốt đêm
Tiếng trời nói thu đến làm kinh động cây cỏ
Sao Ngọc thằng xuống thấp gần sông Ngân hà, chuyển trời đất
Ngồi một mình trên phòng cao, không ngủ được
Hãy đem bài thơ mới nói đến chí mình.
7. Những bài thơ mùa thu hay nhất
Sang Thu
Tác giả: Hữu Thỉnh
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về.
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Hương thu - Đình Khải
Lá vàng rơi rắc theo con ngõ nhỏ
Trời nhiều mây nhưng mưa không rơi
Không khí dịu êm
Mùa thu đã sang rồi
Thoang thoảng hương thơm dọc theo hè phố
Hương cốm làng Vòng, hẳn em còn nhớ?
Nhớ những ngày nào ta dắt tay nhau
Ghé vào lề phố
Nơi những mủng cốm đầy níu chân ta
Mua gói cốm thơm bọc trong lá sen xanh
Anh cùng em lượn giữa chiều thu dịu mát
Hương cốm - hương thu tỏa thơm ngan ngát
Em có còn nhớ không em?
Thu về - Đỗ Thị Phương Lan
Anh có thấy thu đang về trên phố
Thoảng mùi hương hoa sữa toả đâu đây
Vạt nắng chiều nhảy nhót trong lùm cây
Chùm lá xanh đang cựa mình chuyển sắc
Anh có nghe thu đã về trên phố
Gió lao xao đùa cùng đám lá vàng
Chim gọi bạn theo bầy bay lố nhố
Về phương Nam tránh rét đợi xuân sang
Anh có nghe gió thu thầm nhắc nhở
Thương nhau rồi thì hãy nắm tay nhau
Hãy bên nhau cho đến lúc bạc đầu
Đừng xa nhé...thu về thêm say đắm...
Đừng xa nhé...thu về ta đắm say...
Khi Thu Rụng Lá
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Em có bao giờ nói với anh
Những câu tình tứ thuở ngày xanh,
Khi thu rụng lá bên hè vắng
Tiếng sáo ngân xa vắng trước mành.
Em có bao giờ nghĩ tới anh
Khi tay vin rũ lá trên cành?
Cười chim cợt gió nào đâu biết:
Chua chát lòng anh biết mấy tình?
Lòng anh như nước hồ thu lạnh,
Quạnh quẽ đêm soi bóng nguyện tà…
Ngày tháng anh mong chầm chậm lại,
Hững hờ em mặc tháng ngày qua…
Mùa đông đến đón ở bên sông,
Vội vã cô em đi lấy chồng
Em có nhớ chăng ngày hạ thắm:
Tình anh lưu luyến một bên lòng?
Chỉ còn gió heo may - Nguyễn Đình Huân
Tháng Tám đã về rồi đó em ơi
Gió nhẹ đưa trên bầu trời xanh thẳm
Thu đang tới cho lòng ta say đắm
Hạ đã tàn vẫn đằm thắm tương tư
Phương trời xa em có nhớ mùa thu
Gió heo may với lời ru diệu vợi
Cây sấu bên đường xưa anh đứng đợi
Tiếng lá thì thầm muốn nói cùng em
Như mùa thu em duyên dáng dịu hiền
Mắt biếc môi xinh tóc huyền buông xoã
Nụ cười ngọt ngào ôi sao thương quá
Áo em dài nhuộm tím cả hồn anh
Thu đã về bầu trời vẫn trong xanh
Không có em mây trắng thành mây xám
Gió heo may sao thấy sầu ảm đạm
Lá vàng rơi trải thảm dưới chân người
Anh về đây để tìm nhặt nụ cười
Em bỏ lại, anh khôn nguôi thương nhớ
Mùa thu xưa khi tình mình dang dở
Em xa rồi chỉ còn gió heo may.
Tuyển tập chùm thơ mùa thu trong cuộc sống
1. Thơ về mùa thu ngắn hay
Đi hết mùa thu - Sưu tầm
Ta đi sao hết
Mùa thu của người
Ta thương sao hết
Màu vàng của cây?
Sao thế người ơi
Một thế kỷ rồi
Mùa thu ở lại
Lá vàng không rơi?
Thu sang - Sưu tầm
Bài thơ nho nhỏ
Gói nỗi nhớ đầy
Hoa cải mùa nầy
Về chưa hỡi bạn?
Dòng tương chưa cạn
Người xưa nơi đâu?
Mênh mang lòng sầu
Gửi nơi cố xứ!
Tình xưa còn giữ
Ủ trong nắng vàng
Đẹp mùa hoa cải
Chờ ngày thu sang!
Mùa thu của em - Quang Huy
Mùa thu của em
Mùa thu của em
Là vàng hoa cúc
Như nghìn con mắt
Mở nhìn trời êm.
Mùa thu của em
Là xanh cốm mới
Mùi hương như gợi
Từ màu lá sen
Mùa thu của em
Rước đèn họp bạn
Hội rằm tháng tám
Chị Hằng xuống xem
Ngôi trường thân quen
Bạn thầy mong đợi
Lật trang vở mới
Em vào mùa thu.
Anh Ghét Mùa Thu
Tác giả: Nguyễn Minh Dũng
Bốn mùa. Anh “ghét nhất” mùa thu
Lá rụng nhiều hơn, lối sương mù
Rồi mưa, lại nắng, hờn ghen chín
Người rẽ về đâu trong giấc mơ.
Vẫn say. Say đắm những hòng hôn
Để ngõ cho thu khỏa điếng hồn
Dìu nhánh trăng gầy xuyên cánh mộng
Biết có ngây khờ… Hoang vắng hơn?
Thu Phượng
Tác giả: Phong Nam
Em không phải Mai vàng
Vội nở lúc xuân sang
Em không là bông cúc
Của mùa thu muộn màng
Em là hoa phượng đỏ
Phượng em không phải phượng hè.
2. Thơ hay về cảm xúc mùa thu
Heo may - Nguyễn Lan Hương
Thu lại về theo ngọn gió heo may
Trời chợt lạnh , gió lùa trên phố xá
Chân bước đi chợt thấy lòng lạnh quá!
Mảnh trăng thu sao khuyết mất nửa vầng?
Hà Nội mùa này lá vàng rụng đầy sân
Hoa sữa rơi ngập ngừng nơi góc phố
Hương cốm Vòng tỏa miên man nỗi nhớ
Thu ghé ngoài hiên, hoa cúc đượm vàng.
Heo may về,
Cơn gió báo mùa sang
Ta góp nhặt mùa lá rơi đếm tuổi
Chợt vu vơ, chợt hờn chợt dỗi
Để mặc ai ngơ ngẩn với trăng vàng.
Tháng chín chợt buồn
Mưa bong bóng vỡ tan
Ta lặng lẽ cùng thu hòa trong phố,
Chân rón rén sợ chạm mùa lá đổ,
Heo may đã về đây
Ta cũng đợi thu về...
Mùa thu bình yên - Phú Sĩ
Ta thả hồn theo cơn gió hiu hiu
Bỗng nghe lòng sao bình yên đến lạ
Cuộc sống số nơi phù hoa đô hội
Chút heo may cuốn trôi hết muộn phiền.
Ta tìm mình trong một sáng bình yên
Cơn mưa nhẹ ru miền xa thương nhớ
Gió chớm lạnh xua đi ngày hoang vỡ
Thuở xa rồi duyên nợ vẫn chờ nhau.
Ta mãi nhìn cánh chim dạo xa xôi
Cà phê đắng màn sương còn bốc khói
Kỷ niệm xưa dĩ vãng còn nhắn gởi
Lá vẫy chào vọng gợi tiếng yêu thương.
Ta nghĩ đời với bao nỗi vấn vương
Hoài niệm mãi một thời hương dĩ vãng
Ta chẳng nhớ hay muộn màng hối tiếc
Hương ngọt ngào lưu luyến quyện hồn ta.
Thu nhớ - Hồng Cẩm
Thu về sắc lá chẳng còn xanh
Chậm chậm cô đơn bước độc hành
Nỗi nhớ nên câu sầu chất ngất
Niềm thương gói gọn chữ yêu anh
Mây ơi! Hãy giúp tìm tin nhạn
Gió hỡi! Lang thang kiếm yến oanh
Mộng ước tương phùng nay đã vỡ
Giọt sầu mặn đắng suốt năm canh.
Thu về - Thầy giáo Hải
Hòa vào trong gió làn hương,
Thoảng mùi hoa sữa con đường ta qua.
Giao mùa mới lốm đốm hoa,
Nơi nào tình ngỏ vỡ òa con tim.
Hạ đi thu mãi trốn tìm,
Heo may se lạnh, lũ chim vội vàng.
Tiết trời đang kéo thu sang,
Làm cho cảnh vật ngỡ ngàng đổi thay.
Buổi sớm sương nhè nhẹ bay,
Lá xanh mùa hạ, giờ thay lá vàng.
Mây che làm nắng mơ màng,
Tất cả hội tụ để mang thu về.
Không gian nới rộng bốn bề,
Lẽ nào thu đã tìm về chẳng hay!
Nỗi nhớ mùa thu - Hoàng Minh Tuấn
Cơn mưa rào cuối hạ, đã đi qua,
Trời hửng nắng, heo may về nhè nhẹ
Sắc vàng tươi, trải dài trên con phố,
Xào xạc lá rơi, Hà nội thu sang.
Con đường nào đưa ta tới Hồ Gươm
Nơi mặt nước xanh, xanh màu liễu rủ
Nơi tháp rùa ngàn năm còn đứng đó,
Nơi mặt hồ tím đỏ nắng hoàng hôn.
Hàng cây nào, cho ta thấy thân quen,
Mùi hương nào cho nồng nàn hoa sữa,
Góc phố trường xưa, cây bàng lá đỏ
Cốm "Vòng" xanh, thơm, mỗi độ thu về.
Con phố nào giăng kín bởi hàng me,
Vỉa hè nào vàng, thơm hương sấu rụng
Cơn gió nào khiến mặt hồ lay động,
Bài hát nào cho xao xuyến mùa thu.
Ta trở về với chốn cũ người xưa
Ta trở về với nồng nàn hoa sữa
Ta trở về với cây bàng lá đỏ
Ta trở về với hương cốm mùa thu.
Hà nội ơi, thu có tự bao giờ...
Để lại trong ta tình yêu nỗi nhớ...
Để lại trong ta buồn, vui, trăn trở...
Để lại trong ta nỗi nhớ mùa thu!!!
3. Thơ lục bát về mùa thu
Thu chín - Trần Nguyên Soái
Trên đường thoáng lá vàng rơi
Trời dìu dịu mát đây thời tiết thu
Mây chiều một thoáng âm u
Thoảng nghe câu hát mẹ ru năm nào
Con cò đỗ cọc cầu ao
Ăn sung, sung sung chát, ăn đào, đào chua
Bây giờ thu chín vào mùa
Quả hồng đỏ mọng, bưởi chua dịu rồi
Cúc vàng, na mở mắt chơi
Lựu dôn dốt ngọt, lả lơi chuối vàng
Nho, lê căng nét mịn màng
Cam, dưa hấu ngọt cho nàng mời anh
Cốm vàng gói lá sen xanh
Chuồn chuồn cánh mỏng mong manh đón chiều
Thị thơm hương vị tình yêu
Hồn thu đẹp những cánh diều ước mơ
Chiều thu gieo mấy vần thơ
Thỏa lòng ta với nỗi chờ đợi thu.
Thu Rơi Từng Cánh
Tác giả: Nguyễn Bính
Mùa thu hoa cúc lại tàn
Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!
Người về để lại phòng không
Thu rời từng cánh cho lòng nhớ thương.
Có người cung nữ họ Vương
Lên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.
Mùa Thu Tiễn Em
Tác giả: Tế Hanh
Em đi, trăng sắp độ tròn
Mùa thu quá nửa, lá giòn khô cây
Tiễn em trong cảnh thu này
Lòng em muôn tiếng, sao đầy lặng im?
Ta về, giữa khoảng trời đêm
Vành trăng như thể mắt em soi đường.
THU VỀ BÊN EM
Thơ: Đức Trung – TĐL
Tiếng thu trong gió xôn xao
Để anh lạc lối bước vào hồn em
Lá thu xào xạc bên thềm
Dáng em tha thướt tóc mềm xoã vai.
Sắc thu trong đáy mắt ai
Hàng mi chớp chớp mắt Nai mơ màng
Chiều thu ngập lối lá vàng
Em vui dạo bước dịu dàng bên anh.
Lắng nghe chim hót trên cành
Nhìn anh say đắm long lanh mắt cườm.
Thu về khoác áo vàng ươm
Hoàng lan nở rộ trong vườn đón thu…!
Vẳng nghe một khúc hát ru
Trong làn sương khói chiều thu đượm buồn
Chân trời đã tím hoàng hôn
Bên nhau tha thiết…thả hồn trong thu !
THU ĐÃ SANG MÙA
Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn
Trăng tàn rớt xuống rừng hoang
Bỏ mây trắng lại gánh ngàn nỗi đau
Gió ôm chiếc lá bạc màu
Đang thờ thẫn khóc ôm đau thương sầu.
Anh giờ ở tận nơi đâu?
Còn thương nhớ đứng bên cầu đợi em!
Lệ rơi khóe mắt ướt mềm
Bởi mòn mỏi khóc trắng đêm ngồi chờ.
Tình mình nay chết bơ vơ
Người xưa đã phụ hửng hờ câu duyên
Bỏ em gánh trọn lụy phiền
Trăm năm thề hẹn chao ngiêng giữa đời.
Giọt sầu…giọt nhớ…chợt rơi
Mình nay còn chỉ những lời chát chua
Thu sang! Đông sắp giao mùa
Mà tình biền biệt…duyên chưa thấy về.
THU XƯA
Tác giả: Cao Hằng
Thu vàng nhè nhẹ rơi rơi
Đung đưa cành lá trong trời nhớ mong
Hoàng hôn phủ kín đôi dòng
Chiều buông ráng đổ nước long lanh vàng.
Lẻ buồn dạo bước lang thang
Tơ trời ai để lỡ làng thế kia
Rớt rơi cành lá chia lìa
Cành khô trơ trụi bên tia nắng chiều.
Lần tìm khoảnh khắc tim yêu
Mà sao chỉ thấy thêm nhiều xót xa
Thu ơi sao lỡ nhạt nhoà
Để cho niềm nhớ trong ta cuộn trào.
Nhớ nhung xa vắng cồn cào
Nắng vờn ngọn gió lao xao trên cành
Xa rồi ngày đó bến anh
Chiều xưa hương sữa ngọt lành anh trao.
HẸN HÒ THU SAU
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Mùa thu quay gót lạnh lùng
Để cho tôi cứ nhớ nhung lá vàng
Lệ thu thánh thót hai hàng
Chia tay thu đón đông sang gió lùa
Thu đi bỏ lại chát chua
Mối tình dang dở cuối mùa lá rơi
Bỏ tôi cùng với chơi vơi
Thu ơi đi nhé mặc tôi nghẹn ngào
Thu về chốn ấy thanh cao
Vui cùng mây tím khát khao trời chiều
Bỏ tôi đau khổ vì yêu
Đón mùa đông giá cô liêu bẽ bàng
Dù sao thu cũng đã tàn
Có muốn níu kéo đông hàn đâu cho
Tiễn thu cất bước qua đò
Mong ngày tái ngộ hẹn hò thu sau
Chia ly ta nhớ về nhau
Nhớ heo may nhớ một màu thu xưa
Có lá vàng rớt trong mưa
Nhớ người con gái vẫn chưa có chồng.
CHIỀU THU NHỚ
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Chiều thu vàng nắng không em
Đem tình phơi mãi chẳng quên được người
Xa xa văng vẳng tiếng cười
Gió ru lả lướt ngỡ người đâu đây
Lá vàng rơi rụng rải đầy
Lối mòn xưa cũ hàng cây lạnh lùng
Buồn vương khóe mắt rung rung
Sao tình không thể cùng chung một đường
Để cho còn mãi vấn vương
Bờ môi ánh mắt lời thương ngọt ngào
Hay vì tại lão trời cao
Già rồi lẩn thận duyên trao giữa chừng.
TÀN THU
Tác giả: Nguyên Ngọc Thiên Băng
Thu tàn rụng gió heo may
Vàng son chiếc lá rơi ngày xanh xao
Tình yêu thuở ấy ngọt ngào
Sao giờ hiu quạnh lối vào trái tim.
Nắng non kém sắc đi tim
Xa nhau lá đổ đêm chìm vào đêm
Mắt ai lệ rớt ướt thềm
Tháng mười mưa trút nỗi niềm chênh vênh.
Hồn phơi khô héo buồn tênh
Thân gầy đưa tiễn bồng bềnh tuổi xanh
Tóc mây nhuộm bạc cũng đành
Mắt sầu nhỏ giọt chòng chành cõi hoang.
Khép hờ môi ,mắt , mi ngoan
Cho thôi thoang thoảng không còn hờn ghen
Hửng hờ thổn thức đan xen
Trào dâng uất nghẹn ánh đèn hắt hiu.
Lạc hồn giữa chốn cô liêu
Liêu xiêu ngã quỵ những chiều tàn Thu.
THƠ LỤC BÁT: MÙA THU
Tác giả: Lãng Du Khách
Thu sang gọi nắng hanh vàng
Thu sang bàng đỏ xen hàng me xanh
Thu sang giọt nắng buông mành
Thu sang gọi gió khô cành bơ vơ
Thu về ngơ ngác nai tơ
Thu về em gái mộng mơ bên thềm
Thu về nhẹ gót son êm
Thu về lá rụng thảm mềm rơi rơi
Thu đến mơ mộng yêu đời
Thu đến thiếu nữ buông lơi ái tình
Thu đến đón nắng bình minh
Thu đến dìu bước cõi tình vườn yêu
Thu gọi bay tóc gió chiều
Thu gọi tình ái lãng phiêu cõi bồng
Thu gọi ân ái mặn nồng
Thu gọi buông nắng má hồng vuốt ve
Thu bước chân kế tiếp hè
Thu bước nhè nhẹ tiễn ve âu sầu
Thu bước chân đệm đông đâu
Thu bước trong gió qua cầu áo bay
Thu ru tình khúc men say
Thu ru ngọn gió lắt lay gọi mời
Thu ru ca khúc tình đời
Thu ru phiêu lãng gọi đời cõi mơ!
4. Thơ đầu mùa thu ấn tượng
Chiều Đầu Thu
Tác giả: Xuân Diệu
Chiều đầu thu ôi hương hoàng lan
Ngạt ngào nhào trộn cả không gian
Mới còn nắng gắt hôm qua thế
Mà bỗng trên trời mây nhẹ tan…
Chưa tàn cuối hạ đã sang thu
Ngây ngất hôm nay một ánh mờ…
Mai hẳn lại về trong nắng hạ
Ô hay bàng bạc thực cùng mơ..
Chỉ biết di lăng hoa đã thơm
Cánh vàng hương lại chín vàng hơn
Cây cao lá thẫm đung đưa nhánh
Nhịp điệu mùa thu ngàn vạn năm….
Chiếc Lá Đầu Thu
Tác giả: Miệt Thứ Lang (Hiếu Võ)
Bầu trời cao vời vợi
Bóng tối phủ không trung
Một màu xanh lam sẩm
Ánh sáng ở vô cùng
Cành rũ uốn vòng cung
Co như bông hoa nhỏ
Xanh rì trên thảm cỏ
Lạnh lẽo cả khu vườn
Quạc… quạc… tiếng thảm thương
Con quạ đêm bay tới
Giật mình rồi chới với
Giất ngũ vỡ tan rồi
Bất chợt bật tiếng cười
Tiếng cười nghe khúc khích
Giữa khoảng không mù mịt
Không khí ứng họa theo
Lấp lóe ánh đèn treo
Lanh canh bên cửa sổ
Tiếng côn trùng khẽ vỗ
Khuấy động cả căn phòng
Suốt canh trường long đong
Bình minh rồi cũng đến
Đón mùa vàng cặp bến
Bằng chiếc lá đầu thu.
THU NHỚ GÌ KHÔNG?
Thơ: Diệp Ly
Thu sang chiếc lá lìa cành
Khói sương nhòa nhạt mong manh tơ trời
Hắt hiu từng hạt mưa rơi
Lạnh len góc khuất rã rời niềm đau.
Vườn yêu giờ đã phai màu
Rêu phong lối cỏ hanh hao ngõ hồn
Người đi mộng cũng vùi chôn
Tim thôi thắp lửa não nùng tàn canh.
Gió thu than khóc bên mành
Lời thương tiếng nhớ đã thành mênh mông
Hỏi rằng thu nhớ gì không ?
Hay thuyền yêu đã lạc dòng tương tư…
NGẪM THU
Thơ: Hạnh Kim
Đường quê bóng nắng chiều xiên….
Rặng dừa xanh rợp che nghiêng mái đầu
Ngắm nhìn vạt nắng trên cao
Thoảng nghe hương mới ngọt ngào nhẹ bay
Thênh thang lối mộng nơi này
Em mơ một giấc nồng say bên đời
Hình như thu đã về rồi?
Nên thêu dệt sắc màu trời vàng hanh
Nắng khô lá úa rụng cành
Cho mùa sang đến tiễn chân hạ buồn
Em gom nhặt những yêu thương
Đan tay kết mảnh vô thường mà vui
Cho môi luôn nở nụ cười
Cho đời bình dị thả trôi ưu phiền
Đường quê bóng nắng chiều xiên….
Ôm thời hoa mộng cõi riêng ngẫm mình
Trần gian đâu chốn vô minh?
An nhiên – tự tại- yên bình bao lâu?
Thu vàng vương mắt em sầu
Dòng đời phai nhạt theo màu thời gian.
CHỚM THU – Thơ Lục Bát: Đoàn Nam
Tiết trời đang chớm vào thu
Sớm mai vãng chút sương mù lang thang
Rừng xanh lá điểm vạt vàng
Nắng rơi dìu dịu mỏng tang lạnh vờn
Mây dường như cũng cao hơn
Bồng bềnh tản mạn như hờn dỗi ai
Rong chơi gió đỏng đảnh hoài
Thả hương hoa sữa bờ vai em mình
Ánh ngà đêm rõ lung linh
Thoảng nghe khúc nhạc tơ tình dịu êm
Lòng ta phút chốc bỗng mềm
Tâm hồn trẻ lại được thêm mấy phần
Thu theo bóng ngọc về sân
Lộc vừng sắc đỏ tần ngần cười duyên
Ngập ngừng bến đã neo thuyền
Câu thề còn giữ y nguyên ban đầu.
5. Chùm thơ về mùa thu lá vàng
THU VÀNG
Thơ: Chử Văn Hòa
Mùa thu nay đã về rồi
Thu ơi xao xuyến bồi hồi trong ta
Thu về đến với mọi nhà
Nắng thu mang đến sắc hoa thơm nồng
Trời thu dịu mát mênh mông
Trăng thu soi bóng trên sông mơ màng
Mùa thu đến thật nhẹ nhàng
Yêu mùa thu bởi thu vàng nên thơ.
Ngắm Cảnh Thu
Tác giả: Nguyễn Lâm
Lát đát …lá vàng rơi
Người đi …một kiếp đời.
Lòng đau buồn chẳng cạn
Nổi nhớ cứ đầy vơi.
Tạo hóa cho kiếp đời
Người tựa lá vàng rơi
Hơn thua gì bạn nhé
Kiếp sống đã gần rời …
Nhớ Thu Xưa
Tác giả: Phan Tưởng Niệm
Nhìn lá vàng rơi ta thấy nhớ
Tuổi đời ngày cũ bút nghiêng tô
Ðiểm màu sách vở chiều tan học
Dìu bước em đi trên lá khô.
Vòng xoay đất khách thu về lại
Nhìn lá rụng đầy ôm gió mưa.
Ta nghe thương nhớ thu ngày cũ
Nhặt lá vàng rơi trước cổng trường
Vài chiếc lá rơi
Tác giả: Thanh Hùng
Bất chợt cơn mưa đổ
Thêm vài chiếc lá rơi
Cơn gió như nói hộ
Mùa thu đến thật rồi
Trời một màu u ám
Bâng khuâng đến ngỡ ngàng
Sương mịt mù ảm đạm
Bàng hoàng thấy thu sang
Chợt thấy hồn vụn vỡ
Nỗi buồn cứ lang thang
Thêm một lần để nhớ
Mùa thu ấy và nàng
Trời cứ mưa vần vũ
Ta thì lại miên man
Mà dặn lòng hãy nhủ
Đừng nên khoé mắt tràn
Chiếc lá vàng lại đổ
Mưa sầu lại tuôn rơi
Chiều lạnh lùng trên phố
Lòng ta thấy rối bời.
Chiếc Lá Thu Bay
Tác giả: Nguyên Đỗ
Chiếc lá thu bay, lạnh kéo về
Đông đến hay Thu lạc sang tê?
Gió rít giọt mưa càng rét mướt
Nhớ Người phương ấy nhớ nhiều ghê !
Thầm hỏi tháng Mười người có nhớ
Năm nào bỡ ngỡ giật mình run
Những con số lạ mang tầm cỡ
Thế kỷ mù sa, những phập phùng…
Chồng chất từng ngày cao tích lũy
Tháng dài, thu tới, lá vàng bay
Chuyện tình hiếm lạ càng thêm quý
Kỷ niệm sưởi lòng rượu nóng say
Ai đếm lá rơi đếm chữ này
Mùa thu lá rụng, tình thơ say
Sương mờ mỗi sáng trên đường bước
Ta ngỡ Người thơ tóc gió bay
Tình Thu Trên Xứ Mỹ
Tác giả: Nguyễn Tấn Hưng
Lào xào gió thổi như mưa
Lá vàng rơi rụng biết vừa vào thu
Ðưa em về cõi sương mù
Lối mòn vi vút tình thu vẹn tròn
Thương em ngày tháng còn son
Theo chồng chinh chiến lên non xuống ghềnh
Ðường về xứ Mỹ buồn tênh
Ðấy bắc Rạch Miễu lênh đênh giữa dòng
Bao năm một cảnh tiên bồng
Lá thu rơi rắt buồn không Vĩnh Tràng?
Cồn Rồng một chuyến đò ngang
Nước Cửu Long khoác cho nàng rửa chân
Chợ Cũ trăm nẻo xa gần
Bến Tắm Ngựa, vựa lá thân vẫn còn?
Cầu Quây nối bước chân son
Con đường Trưng Trắc đi mòn tuổi thơ
Ðại lộ Hùng Vương từng giờ
Nguyễn Ðình Chiểu học trò mơ mộng nhiều
Ðài Chiến Sĩ dáng mỹ miều
Ngó dinh Tỉnh Trưởng bóng chiều về tây
Em về cầu Bắc, ô hay
Cây Xăng anh bước chia tay hai đường
Nước ngọt mùi hai Giếng thương
Cho ai tắm mát phố phường rong chơi
Vòng Nhỏ, Vòng Lớn một trời
Vòng đai xứ Mỹ ngàn đời như xưa
Lào xào gió thổi như mưa
Lá vàng rơi rụng biết vừa vào thu
Ðưa em về cõi sương mù
Lối mòn vi vút tình thu vẹn tròn
Thương em ngày tháng còn son
Theo chồng chinh chiến lên non xuống ghềnh
Lá Vàng
Tác giả: Ngô Nguyễn
Chiếc lá vàng lay lay
Run rẩy theo làn gió
Lá vàng còn lơ ngơ
Bay về đâu bây giờ…
Chiếc lá dần vàng úa
Sắp đến ngày xa cây
Mơ màng chi nữa đây
Giờ chia tay phải đến
Lá vẫn còn quyến luyến
Đem nốt chút vốn đời
Chăm cho cây hoàn thiện
Bù những gì còn thiếu
Nhưng cây đâu có hiểu
Nó chỉ muốn nhẹ cành
Lá vàng phải đi nhanh
Cho mầm xanh thay thế
Chiếc lá bỗng bàng hoàng
Nó lơ lửng không gian
Bay bay theo chiều gió
Thoáng nhẹ chút hoang mang
Lá rơi rất nhẹ nhàng
Lên bàn tay đất mẹ
Lại trở về thời trẻ
Nhảy vũ điệu ba lê
Lá trở về thực chất
Hết những ngày mơ màng
Với mộng tưởng vinh quang
Hay giàu sang phú quý
Lá vàng, lá vàng rơi
Là quy luật cuộc đời
Đừng tưởng mình vĩ đại
Là sống mãi muôn thời
6. Lời thơ cuối thu đặc sắc
Ảm Đạm Cuối Thu
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Ngày về nhiều trăn trở
Bút nghiên cũng âu sầu
Bài thơ còn dang dở
Tứ chìm tận nơi đâu?
Đêm lạc vào ác mộng
Những hình nhân lạnh lùng
Cho con tim xao động
Nghĩ hoài chuyện mông lung
Muốn viết sao ngần ngại
Con chữ khóc âm thầm
Cõi phù vân tê tái
Dễ gì nhớ trăm năm?
Thôi đành buông tay nắm
Tất cả là hư không
Nước mắt thôi ướt đẫm
Cùng thơ trải nỗi lòng
Cuối thu trời ảm đạm
Sương mờ chừng giăng giăng
Tách cà phê nóng ấm
Cho vơi bớt nhọc nhằn
Cuối Thu
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Cuối thu rồi em ơi
Tìm đâu một bóng người
Cơn lạnh đông đưa tới
Thêm trạm sầu với đời
Cuối thu rồi em ơi
Sầu sầu vương nhớ người
Ngó mùa trôi đi đó
Từng ngày vẫn xa người
Cuối thu rồi em ơi
Đêm nay anh vẫn ngồi
Phơi sương cuối thu ấy
Mịt mù cả góc trời
Cuối thu rồi em ơi
Mình vẫn thiếu tiếng cười
Đôi mình đôi xa ấy
Đông về tê buốt ơi.
Cảnh Đồng Hoang
Tác giả: Hồng Dương
Lá vàng rơi ngập cả mùa yêu
Nắng cũng phôi pha khoé mắt chiều
Gió thoảng không bưa bờ tóc liễu
Thu gầy đi nửa tiếng đồng kêu
TẢN MẠN KHÚC GIAO MÙA
Tác giả: Hoa Lan
Trời vô tình chở làn mây lãng đãng
Gió hững hờ lướt nhẹ bước qua cây
Ai vô tình để nhớ lại nơi đây
Hay thu đã trở mình vào ngày cuối.
Em giật mình bỗng thấy lòng tiếc nuối
Thu sắp qua mà đông vẫn chưa về
Đêm đến rồi bóng tối dài lê thê
Ngày trở giấc mang tình yêu khắc khoải.
Mối tình đầu nỗi nhớ dài hoang hoải
Phút giao mùa nhớ lại những ngày qua
Bởi đất trời hình như cũng giao thoa
Trong khoảnh khắc giữa yêu và quên lãng.
Mối tình đầu đã một thời lãng mạn
Cũng chỉ là kỷ niệm đã đi xa
Dẫu có buồn vì tình đã phôi pha
Thì trời đất vẫn giao hòa như thế!!!
RỒI THU CŨNG ĐI
Thơ Diệp Ly
Rồi cái mùa đẹp nhất cũng đi qua
Những dư âm nhạt nhòa dần trong mắt
Mây sầu đông nhuộm khung trời xám ngắt
Chiều bụi mưa hiu hắt nỗi mong chờ
Thu đi rồi buồn len cả trong mơ
Lệ hoen mi lời thơ nằm thao thức
Tiếng lá rơi hay tiếng lòng day dứt
Nỗi niềm riêng chồng chất giữa đêm dài
Thu xa rồi tình mình cũng xa bay
Chuyện nhớ thương bao ngày thành kỷ niệm
Vết sầu đau giá băng màu thẫm tím
Chạm một lần chết lịm tận ngàn sau.
Hai phương trời ký ức có tàn mau
Khi mây khói bay cao theo làn gió
Hồn ngẩn ngơ khi đông vừa chạm ngõ
Chữ ân tình một thuở đã mồ côi.
Khoảnh khắc giao mùa. ..hồn lạc lõng…chơi vơi.
THU CHẾT
Thơ: Diệp Ly
Thu đang chết hay cuộc tình đang chết
Lời chúc thư rơi rớt lối mùa sang
Kỷ niệm buông theo từng xác lá vàng
Heo may khóc dở dang đời đôi ngã.
Ngàn mây xám đường chân trời xa quá
Đông hắt hiu vật vã nỗi niềm riêng
Bụi mưa bay đêm trở giấc cô miên
Hồn lạc lõng muộn phiền bên chiếc bóng.
Thu đang chết hay tình đang vô vọng
Lịm mồ sâu giấc mộng đã qua đời
Màu khăn tang lạnh lẽo đến chơi vơi
Tim vỡ nát rã rời từng mảnh nhỏ.
Mây của ai giờ cũng bay cùng gió
Thiên đường yêu bỏ ngõ tiễn tình trôi
Dấu hài xưa rong rêu phủ lâu rồi
Mùa hấp hối tình ơi mình vĩnh biệt .
Lỡ một lần yêu đắm say tha thiết
Để trọn đời nuối tiếc trọn đời đau
Thu chết rồi tình thôi hẹn kiếp sau
Lời từ tạ nghẹn ngào rưng ngấn lệ.
Lá vàng rơi chôn vùi câu ước thệ
Đáy hoang mồ chờ đợi gánh sầu vơi.
TIẾC LÁ THU TÀN
Thơ: Diệp Ly
Hết mùa rồi chiếc lá cũng tàn phai
Chiều thu cuối cuốn bay theo làn gió
Sầu rưng rức khi đông vừa chạm ngõ
Lời thơ buồn vàng võ những hoài mong.
Giao mùa rồi anh nơi đó thấy không?
Có buốt giá cõi lòng đêm thao thức
Những suy tư có làm tim day dứt
Khi dư hương lẩn khuất giữa canh trường.
Thu theo người dang dở cả mùa thương
Khung trời cũ vầng dương giờ tắt lịm
Khơi tro tàn tìm lại từng kỷ niệm
Thầm dối lòng ước nguyện vẫn còn đây.
Mây của trời sẽ cùng gió xa bay
Đường nhân thế lạc loài đôi chân nhỏ
Dấu hài xưa ẩn mình trong lớp cỏ
Như nhắc người còn đó một thời yêu.
Khu vườn tình giờ hoang phế cô liêu
Cây cằn cỗi tiêu điều trong buốt giá
Cành run rẩy luyến thương từng xác lá
Gió trở mùa chia ngã mộng ngày xanh.
Tiếc lá thu tàn…hay tiếc nuối tình anh…
7. Chùm thơ mùa thu sang hay
ĐÓN THU
Thơ: Trần Bá Bích
Hạ phai nắng cứ trải vàng
Lối về bên ấy hai hàng cây xanh
Có phải em đứng đợi anh
Hay em chờ đón thu xanh bước vào
Tiễn đưa nắng rát hạ chào
Gió thu man mát chiêm bao tình nồng
Thuyền hoa đứng đợi bến sông
Em đi trẩy hội áo hồng ngày thu.
THU CHỚM
Thơ: Huyền Mến
Em sẽ trở về khi thu chớm anh ơi
Sẽ về bên anh khi đất trời nghiêng ngả
Sẽ về bên anh khi mùa Thu ngập lá
Khi lối đi về ngập cả sắc trời hoa.
Em sẽ trở về sau bao tháng năm xa
Mưa bão, phong ba không xóa nhòa kỉ niệm
Trong trái tim em bóng anh luôn hiển hiện
Ánh mắt,nụ cười thân thiện ...mãi không nguôi.
Đã chớm thu rồi em vẫn chốn xa xôi
Như cánh chim côi sống cuộc đời cô lẻ
Lúc nhớ thương anh...lệ em rơi lặng lẽ
Day dứt tơ lòng, đau xé vỡ đôi tim.
Thu chớm rồi cơn gió thổi triền miên
Đã khiến em nhớ về miền đất hứa
Nhớ tiếng lá rơi khi mùa Thu gõ cửa
Gió thổi xạc xào...mỗi lúc ghé song thưa.
Em nhớ anh nhiều khi ngắm những cơn mưa
Ngắm chiếc lá non hứng trời mưa tơi tả
Nghe tiếng lòng em đang trào dâng, rộn rã
Thu chớm em về...ta thắm cả trời yêu.
MÙA THU
Thơ: Lê Gia Hoài
Có cái gì vô hình
Mỏng manh như cơn gió
Bay qua từng lối nhỏ
Gọi sắc thu tràn về.
Hạ xa rồi chẳng thể
Níu kéo lại tiếng ve
Thu cựa mình khe khẽ
Len vào khắp trời mây.
Từng chiếc lá thu bay
Mang heo may trở lại
Hương sữa bay mê mải
Cho nắng chiều hanh hao.
Bông cúc dại hôm nào
Còn ngẩn ngơ chờ đợi
Thu về thay áo mới
Rực sắc vàng miên mang.
Chỉ vì em không sang
Cho tình thêm nỗi nhớ
Thu ngập từng hơi thở
Thổn thức nỗi lòng anh.
TIỄN HẠ CHÀO THU
Thơ: Trần Bá Bích
Thu chưa về mà nỗi nhớ chênh chao
Như tiễn Hạ đi vào trong dĩ vãng
Xua tan đi âm u trời bảng lảng
Gió trong lành nóng nắng chạy rồi đây
Mưa đang về cho cây cối xum vầy
Kí ức đẹp cứ vương đầy trên lá
Giục bình minh chói chang về vội vã
Lộc chồi non hoa trái tỏa trên cành
Tiễn hạ đi thu về rạng long lanh
Bầy chim non nhảy trên cành ríu rít
Những trẻ thơ chạy nô đùa mỗi dịp
Đón trăng rằm cho bé kịp chơi vui
Tháng bảy ơi ôi xao xuyến ngậm ngùi
Đón hạnh phúc cùng chia vui thu tới
Chào tương lai cho môi trường phấn khởi
Thu đang về mang lợi lộc về trao.
THU TỚI HẠ TRÔI
Thơ: Trần Bá Bích
Gió chiều nay như đang chào thu tới
Tiễn hạ rồi cây phấp phới tung bay
Áng mây trôi như cũng muốn tỏ bày
Cùng giông tố mưa về đây làm lợi
Tháng bảy ơi cho ta cùng ngóng đợi
Được ngắm nhìn được gởi những vần thơ
Được xuyến xao lại lưu luyến mong chờ
Được hát vang đứng bên bờ sông ngóng
Khát khao tình tháng bảy ơi mãi đọng
Mãi yêu rồi cho giấc mộng kề bên
Cho quê hương xanh thắm ngát lâu bền
Tiếng à ơi cất lên từ nơi mẹ
Đón thu rồi cho tâm hồn tươi trẻ
Để tuổi thơ sạch sẽ đến với trường
Hạnh phúc đẹp khi nắng tỏa vầng dương
Tương lai sáng gửi má hường thu nhỉ.
SANG THU
Thơ: Nguyễn Thị Bốn
Chiều ngả bóng mây vờn bay lả tả
Thu chưa về mà lá vội vàng thay
Tiết trời đang dần xoay chuyển từng ngày
Cảnh dịu mát điểm từng giây tiễn hạ
Trên cành ổi trái chín lừng thơm quá
Mối sớm mai sương mù thả giọt bay
Gió vi vu gọi thu đến nơi này
Từ vườn mận của nhà ai trĩu quả
Mùa thu đến cho cỏ cây hương lạ
Khóm cúc vàng nay cũng đã khoe bông
Ngắm trời thu tim xao xuyến phập phồng
Mọi cảnh vật bỗng nhiên thành êm ả
Không heo hắt như mùa đông lạnh giá
Không nồng nàn như cô cả ngày
Xuân Thu thơ ngây những cảm xúc trong ngần
Ôi yêu quá thu nay dần thay Hạ.
THU ĐỢI CHỜ AI
Thơ: Minh Lê
Hạ bỡ ngỡ đón thu về trước ngõ
Khúc giao mùa quện trong gió heo may
Thoáng ngẩn ngơ lòng chợt tỉnh chợt say
Hạnh phúc cũ từng rời tay cuối hạ
Tình đã hết giờ ta làm người lạ
Hướng ngược đường mà cõi dạ còn thương
Người đi xa lòng ta cứ vấn vương
Nỗi trăn trở bao canh trường thầm lặng
Đêm trăng sáng thu về thêm trống vắng
Gửi nỗi buồn vào những áng tình thơ
Mong nơi kia ai đó vẫn đợi chờ
Hiểu nỗi nhớ gã tình khờ thuở trước
Thu đi mãi sao lòng không quên được
Đêm mưa buồn đếm nhịp bước thời gian
Tiếng mưa rơi như gõ nhịp tơ đàn
Gợi nỗi nhớ bàn tay đan nồng ấm
Mưa tý tách gieo nỗi đau thêm thấm
Thương đời mình sao phận hẩm sầu đau
Để trăng xưa giờ héo rũ nát nhàu
Câu ân ái thành nỗi đau đọng mãi
Giờ hai đứa hai phương trời xa ngái
Ước một ngày được gặp lại nơi đây
Đêm chuyển mùa hết khắc khoải vơi đầy
Tình lại thắm như châu về hợp phố ..
MỘT NÉT THU VỀ
Thơ: Minh Lê
Hạ chưa qua mà thu về trước ngõ
Quả mít thơm mời đóng nõ cho tôi
Vải đong đưa mật ngọt cuối vụ rồi
Đàn tu hú đòi chia đôi quả chín
Hoa cúc vàng nở đầy sân bịn rịn
Ngóng mưa ngâu để chờ đón người về
Hàng phượng già còn mê mải trên đê
Tung hoa đỏ nhớ bạn bè chung lớp
Cây khế chín ngoài ao như ngói lợp
Quả lẫn hoa buông mật ngọt tay ai
Quất hồng bì tròn xoe chiếc mắt nai
Trong nắng sớm cùng chen vai ổi chín
Ngoài đồi vắng là cả rừng sim tím
Trọn sắc màu trung thủy thuở yêu đương
Mận mơ táo tất thảy đều khoe hương
Mùa thu đến thêm sắc hường môi má
Đêm trăng sáng mùa thu nghe rất lạ
Mây nhởn nhơ thời tiết đã giao mùa
Sương mong manh lơ đãng gió vờn đùa
Mùa yêu đến tình Ngưu Lang - Chức Nữ .
Được gặp gỡ sau cả năm giam giữ
Trái tim yêu trong nỗi nhớ đợi chờ
Mưa Ngâu về thoảng như một giấc mơ
Mùa hoa trái và tình thơ đã đến ...
THU MƠ
Thơ: Thanh Thanh Nguyễn
Thu sang hoa cúc nở vàng
Hương sen thơm ngát mơ màng đợi ai
Nụ hồng chúm chím ban mai
Hương hoa sữa thoảng tóc mai hững hờ.
Phượng buồn rũ cánh ngẩn ngơ
Hạ qua ve cũng mải mê chốn nào
Tình yêu anh đã gửi trao
Yêu em từ thuở má đào môi xinh.
Tình yêu hai đứa chúng mình
Bên nhau thắm thiết nghĩa tình thủy chung
Cau trầu mời mẹ cha xin
Hai bên trao gửi thân tình đoàn viên.
Mùa xuân đôi lứa chúng mình
Kết duyên chồng vợ chung tình bên nhau.
8. Thơ về quả hồng mùa thu
Quả Hồng Mùa Thu
Tác Giả: Chưa Rõ
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi!
Tiếc đĩa hồng ngâm cho chuột vọc!
Quả gì tên gọi như hoa
Thu về chín đỏ như là sơn son?
Thu Chơ Vơ
Tác giả: Tam Muội
Heo may se lạnh nét ngài
Vàng thu lác đác dáng ai chập chờn
Hồn hoa nửa mảnh chăn đơn
Ngậm ngùi tủi phận lệ hờn uyên ương
Trở trăn thổn thức canh trường
Thuyền ai cập bến vấn vương được gì
Đường tình nặng gánh sầu bi
Lỡ dở xuân thì liễu rũ nhành phơi
Vạc sành réo rắt buông lơi
Dạo khúc tơ trời chỉ lệch cung mơ
Lâu đài xây cát lập lờ
Đôi chim mỏi cánh bên bờ điêu linh
Hương yêu rã giấc mộng tình
Lắt lay cỏ nội rung rinh non ngàn
Lặng nhìn mây trắng dần tan
Võ vầng nguyệt khuyết khảy đàn trầm u
Cao sơn quyện áng sương mù
Tứ bề lưu thủy thuyền du cõi nào
Miên man quạnh bóng xanh xao
Dở dang cửa ái sóng trào dậy phong
Hắt hiu úa lệ khô dòng
Mảnh hồn vất vưởng quả hồng nhói đau
Tâm tư day dứt nát nhàu
Vọng miếng cau trầu kết nghĩa phu thê
Nào hay lạc bước tái tê
Rèm tuôn tiếng nấc não nề thấu thiên
Kiếp trần duyên nợ muộn phiền
Ngàn thu mấy được phỉ nguyền tròn câu!
Quả Hồng Chín Đỏ
Tác Giả: Chưa Rõ
Cành hồng trĩu quả mọng chín đỏ
Thấy ai vừa đi qua ngoài ngõ
Đã vội gieo niềm nhớ thương cho
Mùa thu đem theo chút tình cảm học trò
Mùa Thu Mộng
Tác giả: TamMuội
Mơn man gió thổi tóc mềm
Trăng in đáy nước cảnh đêm gợn tình
Chạnh lòng nhớ đến Bảo Minh
Bao ngày xướng họa rung rinh quả hồng
Chuỗi dài xao xuyến ngóng trông
Chờ tin mảng trắng đôi dòng nhắn thư
Ngọt ngào trái nhịp lắc lư
Đọc lời tha thiết má chừ ửng hây
Tình yêu dung dị hương say
Cùng anh sánh bước ngất ngây quyện tròn
Ngao du biển rộng đồi non
Bình minh thưởng thức véo von chuyền cành
Thu nay đượm giấc mộng xanh
Hoa tình nở rộ long lanh loang tràn
Lâng lâng trổi khúc điệp đàn
Tình thu muôn thuở sắc vàng rơi rơi.
Bến Xưa Vẫn Đợi
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Anh ngồi lặng lẽ trưa nay
Mở dòng thơ tím trước ngay mặt mình
Ngâm nga chầm chậm “Chữ tình”
Của hồn yêu dấu, đậm in quả hồng!
Nỗi buồn len nhẹ vào lòng
Thương thương nhớ nhớ bềnh bồng tâm tư
Dạt dào xúc động vần thơ
Chứa chan da diết, thẫn thờ gió trăng
Để rồi tha thiết ngập tràn
Mà Trời ơi hỡi! Lỡ làng mối duyên
Để trên sóng nước con thuyền
Lững lờ năm tháng về miền trùng khơi
Tháng ngày héo hắt, chơi vơi
Nhìn vàng lả tả, ngậm ngùi xót xa
Thu phai cuốn ráng rụng tà
Trải bầu ảm đạm, là đà khói sương
Đàn tranh lảy khúc tơ vương
Nỉ non réo rắt bên đường quạnh hiu
Âm thanh loang vạt xế chiều
Gió khua cành lá, liêu xiêu rã tàn!
Yêu ơi! Anh muốn nói rằng
Biết bao kỷ niệm vô vàn luyến lưu
Nhưng giờ mây xám mịt mù
Ánh trăng đành khuất, chu du đỉnh trời
Không gian lững thững từng hồi
Hàng che u ám tự thời trôi bay
Phôi pha, khuây khỏa tháng ngày
Nấu nung lửa sống thật đầy cho tim
Non thề biển hẹn ước nguyền
Hãy còn neo đó bóng thuyền đón đưa
Du dương, êm ả bao giờ
Bến thương xưa cũ vẫn chờ đợi ta…
Nỗi Niềm Dưới Đêm
Tác Giả: Nguyễn Thành Sáng
Đêm nay cảm thấy nỗi buồn hiu
Ngân nhẹ trong lòng điệp ái yêu
Thương quá hồn nương nơi mộng tưởng
Hữu duyên kết nối dưới khung chiều!
Mỗi độ trăng về trên cõi lộng
Ánh vàng dìu dặt toả long lanh
Phá tan vần tối bầu hiu hắt
Thắp lại đêm mờ phủ bóng quanh
Bây giờ cảm thấy hết cô đơn
Bởi có trong tim một mảnh tròn
Thắm thiết, mặn nồng tình vạn kỷ
Quay về gặp lại ấm hoàng hôn
Ngày tháng trôi dần theo biển sống
Thăng trầm, sướng khổ nặng đeo mang
Tiếc cho biển suối đà ngăn cách
Chỉ ngắm, không sờ được ánh trăng!
Cho sắc đượm sầu vọng khát khao
Tình sâu nhung nhớ biết làm sao
Những khi trăn trở nghe da diết
Nhạc khúc tơ lòng nhịp vút cao
Gió ơi! Có đến phương ngàn ấy
Nhờ chuyển, trao tay một gói này
Chứa đựng quả hồng thương quá đỗi
Mong người thao thức bớt sầu ai
Dầu cho biển mộng lắm trùng khơi
Sóng nước dâng cao, gợn thét trời
Thuyền vẫn đi hoài mong tới bến
Để tìm gặp được nửa hồn tôi!
Ru Hồn Mộng Sĩ
Nguyễn Thành Sáng
Ôm bầu tâm sự lê thê
Ráng tàn thao thức đường về quạnh hiu
Chiều chiều rồi lại chiều chiều
Bao chiều lặng lẽ, sầu diều đứt dây!
Thả hồn lên cánh tung bay
Còn thân nằm đó, tháng ngày không tên
Hắt hiu, ảm đạm chông chênh
Ngắm vầng mây xám, mang mênh nỗi niềm
Đêm trăng ánh trải bên thềm
Mộng ngàn lai láng, phủ rèm nơi đây
Luyến lưu, vương vấn bao ngày
Dòng sông nước chảy, trăng đầy năm xưa
Cây cao xoè tán bốn mùa
Gió lung lay thổi, nắng mưa chẳng sờn
Xa nghe văng vẳng tiếng đờn
Gần dâng nhựa sống đẩy dần lên thân!
Vươn vai bật mạnh bao lần
Đơm hoa, kết nụ, treo cành thắm xinh
Quả hồng lủng lẳng gợi tình
Đẹp tranh không ảnh, đẹp mình, đẹp ai…
Giờ đây ánh nhạt, trôi phai
Qua rồi một thuở chuỗi ngày ươm mơ
Cây khô héo rủ lặng tờ
Âm thầm khuất bóng bên bờ vọng xa
Trải niềm thương nhớ trăng ngà
Lên thơ nhè nhẹ đậm đà ngắm soi
Canh khuya vắng lặng ầu ơi
Ru hồn mộng sĩ một thời….Dở dang!
9. Thơ về nắng mùa thu sâu sắc
Nắng Thu Đỏng Đảnh
Tác giả: Hạnh Nguyễn
Tia nắng Thu quyện mùi thơm sữa cốm
Màu vàng xen trong lốm đốm mắt na
Gió dịu dàng vuốt ve buổi chiều tà
Hoa sen muộn đang ngả màu hồng đậm.
Tia nắng chiều buông từng sợi thật chậm
Sợ đêm về làn sương ngậm lạnh se
Nắng vương vấn ôm ấp từng cành me
Níu gữi lại bên hè tia vàng ấm.
Yêu mùa Thu sáng sớm kia lấm tấm
Giọt sương Thu mỏng mảnh lẫn nắng mai
Nắng đỏng đảnh đổ bóng mình vươn dài
Xua màn sương chạy hoài đâu chẳng biết.
Nắng Mùa thu điệu đà sao đáng ghét
Làm hanh hao từng vệt trên lá non
Tia nắng Thu lay lắt những giận hờn
Chẳng nhẹ nhàng mơn man trên vòm lá.
Chiều Thu Đi
Tác giả: Hoàng Lê Nguyên
Em đi trong nắng chiều thu ấy
Để lá me buồn gửi gió bay
Để chút ân tình lên sóng dậy
Và trái tim hồng ta ngất ngây…!
Em bước đi về nẻo phố xưa
Nắng vàng xuyên lá nắng đu đưa…
Gửi lại sau lưng bao kỉ niệm
Ngọt ngào duyên dáng những ngày xưa…!
Không biết tim ta nhói thuở nào
Mỗi lần thu đến lại nao nao…?
Mặt nước hồ thu im phẳng lặng
Mà lòng ta lại thấy xôn xao…!
Em lại đi rồi để ngẩn ngơ
Trong ta mang nặng kể bây giờ
Sao nắng chiều thu vàng vọt quá
Để hồn ta lịm mãi trong mơ……!
Nắng Mùa Thu
Tác giả: Lê Viết Long
Nắng lên rồi
mà sao trời vẫn lạnh
gió vẫn ào
bốn bề lũy tre xanh
này ai ơi
sao hạt vàng không ấm,
cây chẳng vững
chống bão táp rêu phong
tình nồng không?
sao vung mây màu xám
xanh chói vệt buồn
ta rẽ lối mây đi
xa xăm kia
là khúc hát ỉ ôi,
khúc hát thét gào
trong tâm tình sâu lắng
ánh nắng chiều thu
ánh nắng vàng, mơ mộng
đỗi lại bừng…
linh hồn bất tử
của sóng bão mùa nghiêng.
Em Về Hái Nắng Chiều Thu
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Em về hái nắng chiều thu
Bớt đi vàng vọt lãng du tôi về
Hẹn em chỉ nữa câu thề
Mà tôi như đã say mê mất rồi !
Tôi về chiều đã dần trôi
Mà sao con nắng cứ rơi úa vàng
Em đưa tay hái muộn màng
Để tôi cứ mãi mênh mang xao lòng
Chiều thu thả những cầu vòng
Tôi như lạc giữa thinh không đất trời
Giật mình chiếc lá nhẹ rơi
Du dương đồng vọng gọi mời tình ai !
Dáng chiều tỉnh lặng liêu trai
Tôi gom xóa hết tàn phai cuối chiều
Bên em thu quyện yêu kiều
Trong tôi rộn rả tình yêu nồng nàn
Em đưa sợi nắng dịu dàng
Tôi gom đem dệt mộng vàng trăm năm.
Nắng Ba Đình
Tác giả: Nguyễn Phan Hách
Nắng Ba Đình mùa thu
Thắm vàng trên lăng Bác
Vẫn trong vắt bầu trời
Ngày Tuyên ngôn độc lập
Ta đi trên quảng trường
Bâng khuâng như vẫn thấy
Nắng reo trên lễ đài
Có bàn tay Bác vẫy
Ấm lòng ta biết mấy
Ánh mắt Bác nheo cười
Lồng lộng một vòm trời
Sau mái đầu của Bác…
Nắng Thu
Tác giả: Dã Tràng Cát
Nắng thu ngọt dòng nhựa nguyên tuôn đổ
Nắng thu thơm dậy hương khí hoa trời
Nắng thu sáng đón hồn xưa tao ngộ
Nắng thu hoà chuyển sức sống ngàn khơi.
Nắng thu ấm lạ thường con tim cấm
Nắng thu say má phấn chút hương thầm
Nắng thu vang khẩy giọt đàn mọng sắc
Nắng thu mềm một vận khúc thơ ngâm.
Nắng thu hỏi sao tình vương lối nhỏ
Nắng thu cười reo tạ Chúa thiên nhiên
Nắng thu khóc sương đêm còn rớt lại
Nắng thu cầu Ơn Cứu Rỗi nhân duyên.
Em Như Sợi Nắng Mùa Thu
Tác giả: Trần Đức Lập
Mong manh quá
em chạm vào sợ vỡ.
Giọt nắng chiều lỡ rụng xuống,
vàng bay
Em
ngu ngơ đứng đợi những bóng mây
Tưởng mang về
sẽ làm đêm sương khói…
Em sợ lắm,
chỉ còn riêng một cõi
Níu hồn mình,
cứu rỗi những tàn hương
Đợi mùa sau,
thu trả lại vấn vương
Cho người giữ mảnh vườn em,
trái cấm.
Trời tháng sáu
mây về bay cao lắm
Giọt thu vàng
đã thấm úa rừng hoang
Cội trăng xưa
đọng giữa cánh mi ngoan
Rưng rứt khóc,
ngôi sao buồn nhỏ lệ.
Em muốn lắm,
dẫu biết chiều không thể
Một lần thôi xin ghé lại,
trong anh
Giọt nắng vàng thu,
yếu đuối mong manh
Khẻ chạm thôi,
đừng vỡ tan mất hút.
10. Thơ về mùa thu Hà Nội
Nhớ mùa thu Hà Nội - Lê Hương
Thu Sài gòn chẳng se lạnh đâu anh
Chẳng sóng sánh mặt hồ, chẳng mùi hương hoa sữa
Chẳng có con đường thu vương chiều nắng đổ
Chỉ có nắng vàng với nỗi nhớ nôn nao
Em bỗng thèm một chút nắng hanh hao
Được đi bên nhau giữa lòng Hà Nội
Thèm cái nắm tay thèm ánh nhìn bối rối
Thèm phút ngượng ngùng khi anh nói lời yêu
Thèm dạo bên nhau nghe tiếng chuông chiều
Tiếng tàu điện leng keng trên phố vắng
Kỉ niệm ngày xưa, một đời trĩu nặng
Có lẽ nào anh lại quên em
Em tìm anh giữa mùa thu Hà nội êm đềm
Tìm lại dấu chân nhau giữa bao ngày nhung nhớ
Đường Cổ Ngư xưa có còn nức nở
Trong năm tháng rộng dài mình vắng xa nhau..
Mùa thu về rồi anh vẫn ở đâu
Em về lại tìm mùi hương hoa sữa
Hà Nội và anh một đời thương nhớ
Xui em về tìm lại dấu chân xưa...
Mùa Thu Phương Xa Nhớ Mùa Thu Hà Nội!
Tác giả: A
Anh gửi về em một chút mùa thu
Có nắng gió với khí trời nơi anh sống
Có màu của cỏ cây không gian chuyển động
Gửi về em…anh đổi chút thu nhà.
Mùa thu bên anh!mùa thu phương xa
Cũng lá vàng rơi mặt trời tắt vội
Sao anh mãi nhớ mùa thu hà nội
Anh nắm tay em dạo bước hồ tây.
Vẫn con đường cũ ghế đá hàng cây
Đã quen thuộc với chúng mình quá đỗi
Bên gốc sấu già nhiều năm cằn cỗi
Ghi lại bao nhiêu câu chuyện tình yêu.
Mùa thu Hà Nội thêm đẹp trong chiều
Thêm lộng lẫy trong hoàng hôn nhuốm đỏ
Hương hoa sữa ngạt ngào bay trong gió
Để ai xa…thu đến…lại nhớ về.
Mùa thu bên anh!cháy bỏng đam mê
Có một chút hương mùa thu Hà Nội
Chút sắc màu nơi phồn hoa đô hội
Chút kỷ niệm xưa em sẽ gửi cho anh.
Đã mấy mùa thu lạnh lẽo vắng tanh
Không có em tay trong tay cùng bước
Anh thấy mùa thu nhạt màu hơn trước
Đi trên lối quen sao vẫn lạ xa.
Mùa thu bên anh!hình bóng quê nhà
Mùa thu phương xa!nhớ mùa thu Hà Nội
Và anh yêu em!càng thêm gấp bội
Lá vàng rơi…hay nỗi nhớ…đang rơi!
NỖI HỜN CUỐI THU!
Thơ Phan Thúc Định
Cứ ngỡ rằng lòng mình đủ bao dung
Đủ rộng lượng giữa cuộc đời rất chật
Ai biết trước chữ tình là nước mắt?
Mở lòng rồi đóng chặt khó làm sao!
Khi cách xa là ngờ vực dâng trào
Máu huyết quản chẳng hồng tươi được nữa
Phường ích kỉ cứ thập thò trước cửa
Cố xua rồi lòng vẫn cứ a dua!
Khung trời nào cũng giỡn cảnh đón đưa...
Nụ cười ấy sao lẳng lơ đến vậy?
Lúc bên nhau có bao giờ anh thấy
Em lẳng lơ hay tại chính anh khờ?
Trời lại ru bản nhạc giao mùa
Rét khẽ chớm đủ cho lòng thổn thức
Chiều hồ Tây bao lứa đôi rạo rực
Uống thu tàn cuống quýt kẻo đông sang!
Quán ven đường ai hát khúc sa ngang?
Ghen tuông tựa như thượng nguồn thác đổ
Biết mình sai mà sao lòng chất chứa
Về đi em dọn dẹp hết ngổn ngang!
Phủ Quỳ, 4/10/2018.
Cụ Định.
THU HÀ NỘI CHỜ ANH
Thơ Lê Mỹ Hường
Hà Nội đã vào thu rồi, anh có biết không?
Lá vàng đỏ rụng rơi dài cuối phố
Heo may khẽ thổi qua con ngõ nhỏ
Nơi có em đang ngóng đợi anh về…
Hà Nội thu về đẹp đến say mê
Nắng hong nhẹ, đàn bồ câu nhặt thóc
Liễu bên hồ ngả nghiêng xoã tóc
Cây cơm nguội vàng chùm lá nhỏ xinh xinh
Hà Nội thu chào đón ánh bình minh
Thạch thảo toả bên thềm nhạt nắng
Hương sữa nồng thơm mặc lòng ai trống vắng
Khắc khoải, chờ mong một lời ước hẹn thề…
Hà Nội thu về, nhâm nhi ly cà phê
Nghe điệu nhạc bâng khuâng tràn nỗi nhớ
Se sắt lòng thương yêu về một thủa
Hà Nội giao mùa gió đã gọi thu sang!
Mùa thu Hà Nội đẹp thật dịu dàng
Hương cốm gói trong lá sen thơm phức
Cúc khoe sắc nhẹ nhàng đánh thức
Người đi xa Hà Nội mãi chưa về…
Thu rải mật óng ả cả triền đê
Cánh đồng vàng thơm mùi hương lúa chín
Em nắm tay anh xốn xang, bịn rịn
Hẹn mùa thu sang, tàu sẽ cập bờ
Về thôi anh - Thu Hà Nội đang chờ…!!!
Thơ: Lê Mỹ Hường
05/10/2018
THU HÀ NỘI
Thơ Cúc Họa Mi
Hà Nội ngày...chớm Thu
Gió vồn vã quanh em ngỏ lời thương nhớ
Tay trong tay dựa vào nơi Thu thở
Chợt mơn man rạo rực trái tim say.
Hà Nội ngày...gặp cơn gió heo may
Nhẹ lướt qua tim ai đủ thấy lòng trống trải
Tìm bờ môi ...ấm hơi người thương mãi
Giấc mơ đời êm dịu thỏa cơn phiêu.
Hà Nội ngày...anh nói tiếng: em yêu
Thu quẩn quanh hai mái đầu thủ thỉ
Nắng rót vào má em để hương nồng cũ kĩ
Cũng bừng lên đòi nhựa sống trào dâng.
Hà Nội ngày .....
Thu với những bâng khuâng...
MÙA THU HÀ NỘI TRONG TÔI
Thơ Nguyệt Sương
Hà Nội ơi ta yêu lắm cái mùa thu Hà Nội
Góc phố xôn xao dòng người cuộn chảy
Nắng thu vàng ánh những gương mặt ấy
Một chút thân quen, một chút thấy xa vời
Hà Nội ơi tháng mười về hoa sữa rơi rơi
Hương ngào ngạt len vào từng ngõ phố
Giờ xa Hà Nội bao năm rồi vẫn nhớ
Hoa sữa nồng nàn ấm đường phố Quang Trung
Hà Nội ơi mùa thu đẹp vô cùng
Khi buổi sáng một mình lang thang dạo
Ghé đường Phan Đình Phùng mùa này xanh lá sấu
Bình minh lên xuyên vệt nắng ngang đường
Hà Nội ơi biết mấy thân thương
Từ phố cổ bình yên đến góc cà phê ven đường xinh xắn
Từ những mùa hoa lãng mạn đến lối hẹn hò thơ mộng
Tất cả thổi vào lòng người dạ khúc hân hoan
Hà Nội ơi sáng sớm tinh khôi mùi hương cốm làng Vòng
Thứ giản dị mà đậm đà tinh khiết
Được chắt chiu từ tình yêu người nghệ nhân đặc biệt
Đã tạo nên một thức cốm tuyệt vời
Hà Nội ơi đẹp lắm tháng mười
Lớp khói sương Hồ Tây ướp nắng vàng bảng lảng
Chùa Trấn Quốc đưa hồn người vang vọng
Chốn bình yên thanh tịnh tọa thiền…
Hà Nội ơi ta nhớ không quên
Tất cả những mảnh ghép của những điều giản dị
Từ góc phố, hàng cây, ngôi nhà bao thể kỉ
Đã góp thành một mùa thu Hà Nội rất riêng!
4/10/2018
HÀ NỘI - ĐÊM HOA SỮA
Thơ Phan Thu Hà
Hoa sữa thắp đèn trên lá
Mắt đêm thao thức vòm cây
Níu lại dòng đời hối hả
Mùa thu đã về đâu đây
Phố đêm nồng nàn hơi thở
Như thời tuổi mới mười lăm
Lòng đã thương thầm “ hoa sữa “
Cho má hồng tuổi tròn trăng
Bảng lảng một trời sương khói
Ngỡ ngàng phố bỗng Liêu trai
Để lòng người xa thảng thốt
Như là đang nhớ mong ai
Dù đã ngàn trùng cách biệt
Gửi trọn một đời nhớ thương
Hà nội mùa thu ở lại
Âm thầm hoa sữa tỏa hương
11. Thơ về mùa thu lỡ hẹn
Tôi Về Phố Cũ Cùng Thu
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Tôi trở về con phố cũ hoàng hôn
Qua góc quán liêu xiêu gầy xác lá
Phố thân quen bỗng bây chừ xa lạ
Có lạc không? Hay thiếu một điều gì…
Tôi về đây nghe phố hát thầm thì
Mồi điếu thuốc chân tìm trong hoang hoải
Chiều hò hẹn mơ dấu thời vụng dại
Kỷ niệm nào xa ngái những mùa qua
Gió dạt dào gọi mãi bóng hình xa
Trời trở lạnh mưa rạt rào khắp lối
Giọt lệ đầy thấm mòn trên mái ngói
Hóa rêu xanh phong kín gót chân sầu
Tôi trở về mà chẳng thấy người đâu
Hay đã lỡ mối tình duyên một thuở
Mắt ai rưng màu hoa tim tím nhớ
Có thương người mòn mỏi đứng chờ mong?
Tôi về đây dư hương giấu trong lòng
Thu kín lối, phố chuyển mình như thể
Độ tan tầm người ta đông như thế
Ấy vậy mà… vẫn thiếu một bàn chân…
Dại Khờ
Tác giả: Chưa rõ
Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau
Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay
Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ
Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
Mùa Trăng Lỡ Hẹn
Tác giả: Hồng Dương
Đêm thu sáng lặng nghiêng trăng soi bóng
Anh bên này đứng ngóng khuyết bên hiên
Em bên kia ngơ ngẩn vén tóc hiền
Ta lỡ hẹn để triền mây tan vỡ
Trăng ngần ngại nhìn tình mình dang dỡ
Để trăng sầu buông lỡ ánh hai đầu
Gió vô ngôn không biết thổi về đâu
Sao rụng xuống lặn sâu đầy đáy biển
Mùa thu đến thả hương đêm dâng hiến
Lòng nao nao đau điếng lắm em ơi
Lá thu vàng thầm lặng bỗng nhiên rơi
Sương thu khóc giọt rơi như ngọc vỡ
Hương thoang thoảng của mùi hoa mắc cở
Giữa đêm thu ngưng ở cánh thu gầy
Phấn hoa vương vào mái tóc thật đầy
Cho thương nhớ theo mây bay trong gió
Đêm ngưng thở cảm thương tình thế đó
Mặn bờ môi trăng có khóc bao giờ
Mà trăng thu vẫn cứ mãi mong chờ
Mùa trăng lỡ … ngẩn ngơ nhìn hai phía….
Lỡ Hẹn
Tác giả: Trần Văn Hiền
Anh nghe trong gió chiều nay
Khẽ khàng lá rụng vơi đầy thu sang
Mây bay về chốn hồng hoang
Để rơi chút nắng vội vàng trên sân
Anh về bên ngỏ phân vân
Bước đi hay lại dừng chân trộm nhìn
Phải chi có chút tự tin
Để mà thổ lộ trăm nghìn nhớ thương !
Lỡ làng đứt gánh tơ vương
Thôi thì ai nấy riêng đường bước đi
Thế mà có lúc..đôi khi
Tưởng rằng không thể chia ly đâu mà !
Lá thu rụng trước hiên nhà
Ừ thì thu đến nghĩa là anh đi
Nghĩa là em khóc … hoen mi
Nghĩa là mình chẳng còn gì cho nhau
Thôi đành hẹn lại kiếp sau
Có còn duyên nợ vẹn câu chung tình
Thôi thì ta cứ lặng thinh
Để cho gió thổi hồn mình vào thu.
Lỡ Hẹn
Tác giả: Nguyễn Văn Thái
Nơi hẹn chiều thu nhạt nắng bâng lâng
Lòng xao xuyến giữa khói sương rơi lạnh
Sân lặng vắng thềm hiên buồn hiu quạnh
Phòng im lìm … da diết nhớ người đi
Em đi đâu để lại vạt gầy mơ
Làn mây nhạt lao xao cành úa lá
Vài lưng gió cuốn bụi bay tơi tả
Mấy trẻ thơ í ới góc sân chiều
Cứ ngập ngừng, lòng quyến luyến tơ vương
Cửa im đóng sân càng thêm hiu hắt
Em ở đâu để trời thu đắng chát
Lá bàng phơi xao xác bậc thềm thương
Xin lặng im … im lặng lá úa ơi!
Sóng trầm tích vào lòng cây ghi nhớ
Gửi lại đây tình thơ lần hẹn lỡ
Để mắt thu thôi ngơ ngác chiều rơi.
Buồn Tênh
Tác giả: Thanh Hùng
Từng chiếc lá rơi bên đường lặng lẽ
Như có gì vừa chạm khẽ vào ta
Chút đau đáu dường như len thật nhẹ
Có thể là nỗi buồn tẻ xót xa
Cơn gió thoảng là đà qua phố vắng
Nghe trong hồn trĩu nặng những chua cay
Khẽ bấm đốt ngón tay nhìn khoảng lặng
Chợt chơi vơi mặn đắng trái tim này
Chiều không nắng hạt mưa bay rất vội
Nhìn trời sầu mà nhức nhối tâm can
Sương trắng đục đưa mùa đang về cuối
Nên bâng khuâng nhìn theo buổi thu tàn
Có gì đó miên man không hiểu nữa
Đã lẻn vào làm chất chứa hồn đơn
Ta đứng ngắm hoàng hôn sau ô cửa
Mắt ưu tư và đượm chút dỗi hờn
Lá vẫn rụng theo từng cơn gió thổi
Đứng lặng nhìn mà nhiều nỗi ưu tư
Cơn mưa đổ dường như đang hấp hối
Sao ta nghe mệt mỏi dạ nát nhừ.
12. Bài thơ về mùa thu đẹp
THU ...
Thơ: Bình An Linh Chi
Thu đã về mang giọt nắng hanh hao
Gió vờn tóc hôn má đào thật chậm
Hai đầu cầu nỗi nhớ thương mong ngóng
Ngày em về nóng bỏng những nụ hôn
Dạ nơi đây sao lại cứ bồn chồn
Biết bao từ tả nỗi buồn xa cách
Hàng phượng héo bởi tạm xa một mạch
Sóng cũng buồn lòng em lại nhớ anh
Thu đã về sắc lá thật mong manh
Anh thương không vòng tay ôm thủa nọ
Trời Hà Thành tóc tung bay trong gió
Ánh mắt nhìn như muốn ngỏ lời yêu
Quá nửa đời để hồn dạt và phiêu
Tim hồng đập biết bao điều muốn ngỏ
Em thầm mong trọn tiếng thương chồng vợ
Xóa u buồn nức nở ở trong tim
Nàng Thu về đôi mắt khép lim dim
Tán lá xòe lay lay hương hoa cỏ
Gửi đến anh trăm ngàn điều muốn tỏ
Hẹn ngày về ngõ nhỏ đón bàn chân ...
SẮC THU !!
Thơ: Liên Vũ
Mùa thu gõ cửa mọi nhà
Vườn thu đâu đó la đà sương tan
Nắng thu trải thảm miên man
Hương thu thơm ngát, cung đàn vương tơ
Mưa thu thánh thót ngẩn ngơ
Đêm thu thổn thức mong chờ sang canh
Dáng thu sao thấy mong manh
Trời thu trong trẻo, xanh xanh lạ thường
Chiều thu man mác dịu hương
Tình thu xao xuyến, vấn vương tơ lòng
Nàng thu đôi má ửng hồng
Hồ thu sóng sánh mênh mông đất trời..
GIAO MÙA
Thơ: Hàn Ngọc
Cả đất trời đang rạo rực vào thu
Cơn nắng hạ bị mây mù che phủ
Những tán lá đang chuyển mình vàng úa
Phút giao mùa đang nhảy múa hòa vang
Ta lặng thầm ngắm cảnh sắc thu sang
Gửi nỗi nhớ theo mơ màng ước nguyện
Một hình bóng làm tim ta xao xuyến
Xóa khoảng sầu trong những chuyện buồn đau
Mùa thu ơi hãy mang giấc nhiệm màu
Cho cung bậc chuốt chau hồn thi sĩ
Mùa thu đến thơ nồng nàn hương vị
Chúc cho làng thi sĩ lắm niềm vui.!
CHỜ NGƯỜI MỘNG ẢO
Thơ: Mạc Phương
Em đã nghe mùa thu về thổn thức.
Một lời yêu trong lồng ngực dâng trào.
Chỉ anh thôi khiến em thấy lao đao.
Khó cưỡng được sự khát khao trò chuyện.
Những bâng khuâng cứ ngân nga xao xuyến.
Nên cả ngày quyến luyến chẳng muốn xa.
Dẫu nghịch cảnh ngăn cách bởi sơn hà.
Và điều kiên bên người ta không có.
Hương mùa thu đã ngập tràn trong gió.
Như tình em bày tỏ với thời gian.
Sự mến thương cũng đầy rẫy gian nan.
Nhưng tâm tư chứa chan niềm hy vọng.
Một ánh mắt một làn môi dậy sóng.
Sẽ mãi là ước vọng ở trong mơ.
Cảm ơn đời cho em phút tình cờ.
Để yêu anh và đợi chờ ... như thật.
THƯƠNG LẮM MÙA THU
Thơ: Hoa Tigon
Hè hết chưa em hỡi
Mà thu lấp ló về
Lá trên cành vàng võ
Níu chân buồn lê thê.
Mùa thu thay áo mới
Lối xưa ngập lá vàng
Em đi đâu mà vội
Vấp khối sầu riêng mang.
Đã mấy thu rồi nhỉ
Tóc xanh cũng úa màu
Héo hon đời thiếu phụ
Khóc thương cuộc tình đau.
Thương người em gái nhỏ
Đếm lá thu đợi chờ
Người vẫn xa vời vợi
Thương lắm mùa thu ơi !
THU RƠI
Thơ: Thanh Phong
Thu vừa rơi lác đác
Bên thềm vắng chơi vơi
Em gom đầy cổ tích
Thả nhẹ xuống hiên đời
Tôi về ngang phố cũ
Khép vội cửa xuân thời
Vô tình nên bắt gặp
Một thu nằm buông lơi
Em tẽn tò e thẹn
Mắt xanh tựa màu trời
Nở nụ cười nguyên thuỷ
Cá mơ màng không bơi
Tôi thẫn thờ quên tuổi
Cơn gió cũng im lời
Em vén bầu nắng hạ
Trải thu vàng ra phơi.
THU VỀ
Thơ: Chuyen Ta
Hình như hạ muốn đi rồi
Gió lay lá rụng rơi rơi ngoài đường
Thu về cúc tỏa ngát hương
Bình minh chào đón giọt sương mát lành
Trên trời từng dải mây xanh
Nắng vàng óng ánh buông mành làm duyên
Xóm thôn cuộc sống bình yên
Hồng nhung e ấp dịu hiền làm sao
Thu yêu thương quá ngọt ngào
Đưa tay em vẫy vẫy chào hạ thương
Thu về lòng mãi nặng vương
Nhớ anh khắc khoải canh trường em mong
Thu nào tóc rối ai hong
Để rồi ghi bóng hình trong tim hồng
Anh à anh có nhớ không
Thu về ru giấc mơ nồng ngát hương.
13. Bài thơ về mùa thu buồn
THU NHỚ
Tác giả: Hằng Thịnh
Thu về gửi gió heo may
Lá khô rơi rụng lòng này xót xa
Nhìn anh ở đó quê nhà
Lặng nghe thấy nhớ người ta thật rồi
Bây giờ còn nữa hay thôi
Mà sao tim bảo rung hồi nhủ thương
Đêm khuya lạnh hết canh trường
Thoảng như đâu đó mùi hương đóa nhài
Mây bồng cứ tưởng hình ai
Một mình đơn chiếc miệt mài ngắm trăng
Nằm mơ tới được cung hằng
Rồi xem sương phủ kéo giăng khắp trời.
THU SẦU
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Dù cho ngang trái giăng đầy
Trăm năm bia miệng còn đây lời nguyền
Má hồng phận bạc vô duyên
Mười hai bến nước mà thuyền không neo.
Trời sinh em kiếp bọt bèo
Gió đưa cuốn đẩy trôi theo sóng chiều
Đường đời còn lại bao nhiêu
Mà sao oan trái lắm điều thương tâm.
Đành thôi lặng lẽ âm thầm
Hành trang gói trọn…dư âm một thời
Bước từng bước giữa chơi vơi
Ôm theo đau đớn một đời không nhau.
Hè sang phượng đã phai màu
Thu buồn đến vội gieo đau thương sầu
Mai này biết phải về đâu?
Còn thương hãy đến giang đầu tìm nhau.
THU BUỒN
Tác giả: Hồng Hoa
Em về lối cũ tìm anh
Bao năm cách biệt phải đành chia đôi
Anh ơi Thu cũng về rồi
Mà sao vẫn mãi đơn côi một mình
Thác cuồn cuộn đổ trắng tinh
Ôm con dốc đá đứng nhìn ngẫn ngơ
Tóc buông từng sợi thẩn thờ
Lá vàng rơi rụng lòng bơ vơ buồn
Khóe mi từng giọt sầu tuôn
Mặn môi đứng lặng nghe buồng tim đau
Rừng hoang xanh ngắt một màu
Anh đi bỏ lại em đau thương sầu
Đưa tay hứng trọn giọt Ngâu
Mà nghe chua xót tình đầu dở dang
Thương cho duyên phận bẽ bàng
Nợ duyên không trọn tình tan nát tình.
THU ĐAU
Tác giả: Trang Kiệt
Em về nhặt lá vàng bay
Giữa mùa thu ấy nghiêng say đất trời
Em về nhặt lại …thu rơi
Bao mùa rụng xuống chơi vơi giữa dòng
Hồn thu khắc khoải bên lòng
Tình thu phai dấu … mặn nồng còn đâu
Người đây … kẻ đấy âu sầu
Gần chi vẫn mãi hai đầu cách xa
Ái ân kia dẫu mặn mà
Duyên tình bao thuở vẫn là hư vô
Vì đâu duyên nợ ta trao
Vẫn không đến được …khỏi rào cách ngăn
Cho mùa thu chết vụn tan
Rụng rơi lả chả giữa đời hanh hao.
TRÁCH THU
Tác giả: Hoàng Đức Dương
Trách thu sao nỡ qua nhanh
Để rơi hạt nắng mong manh bên thềm
Lá thu ướt đẫm sương đêm
Bâng khuâng ai bước, gót mềm mong manh…
Trách thu sao nỡ qua nhanh
Để mây giăng phủ trời xanh, nắng hồng.
Tình thu có hết mặn nồng,
Ái ân chưa trọn để lòng ai đau?
Trách thu sao nỡ qua mau
Để đông về lại rót sầu vào thơ.
Để buồn con nhện giăng tơ,
Để hồn lữ khách bơ vơ cuối trời.
Trách thu sao chẳng một lời
Đưa tôi về gặp lại người trong mơ…
Giao mùa giăng mắc cơn mưa
Miền thùy dương ấy đến chưa…hay là…?
Trách thu sao nỡ đi qua
Để mình tôi nhớ xót xa một người…!
THU TÀN
Thơ: Đức Trung – TĐL
Thương nàng thơ thẩn chiều nay
Mắt buồn nhìn lá thu bay cuối đường
Bao nhiêu nỗi nhớ, niềm thương
Trong tim giấu kín vấn vương tơ lòng
Những ngày hẹn ước chờ mong
Mà sao chưa gặp để lòng tái tê
Nhớ nhau xin hẹn ngày về
Đừng quên em nhé lời thề hôm nao!
Trách trời, trời ở trên cao
Trách sông, sông chảy đổ vào biển Đông
Mong ai đừng có thay lòng?
Để cho nỗi nhớ bềnh bồng mây trôi.
Bây giờ xa cách người ơi!
Thu tàn ngắm lá vàng rơi thêm buồn…THU VỀ BÊN EM
Thơ: Đức Trung – TĐL
Tiếng thu trong gió xôn xao
Để anh lạc lối bước vào hồn em
Lá thu xào xạc bên thềm
Dáng em tha thướt tóc mềm xoã vai.
Sắc thu trong đáy mắt ai
Hàng mi chớp chớp mắt Nai mơ màng
Chiều thu ngập lối lá vàng
Em vui dạo bước dịu dàng bên anh.
Lắng nghe chim hót trên cành
Nhìn anh say đắm long lanh mắt cườm.
Thu về khoác áo vàng ươm
Hoàng lan nở rộ trong vườn đón thu…!
Vẳng nghe một khúc hát ru
Trong làn sương khói chiều thu đượm buồn
Chân trời đã tím hoàng hôn
Bên nhau tha thiết…thả hồn trong thu !
List thơ về mua thu hay trong tình yêu
1. Thơ thả thính 2 câu về mùa thu
Sáng nắng chiều mưa tối thiếu anh
Nếu anh cũng thế thì mình yêu đi
Nếu em cũng thế thì mình cùng đi.
Tình anh đẹp nhất là thêm em vào.
Để đi tìm bến đỗ của đời em
Trời đẹp để ngắm, em là để yêu
Lớn lên lại muốn thu này with u.
Thu sang se lạnh chỉ cần có anh.
Lòng em thì có mình chàng mà thôi.
Em ơi nếu mệt thì về bên anh.
Hẹn nhau một chén trà chiều đi anh…
2. Thơ thả thính mùa thu hay
Thích tới tận Thu Đông
Có một câu hỏi nhỏ
Cậu có thích tớ không?
Mùa thu ai sẽ ra đường cùng ta
Gương cười rồi đáp thật thà
Người yêu không có, ở nhà đi con.
Mà sao em vẫn lẻ loi một mình?
Một mình thì lại bần thần
Bần thần lại thấy một mình lẻ loi
Anh ghét mùa thu – Nguyễn Minh Dũng
Bốn mùa. Anh “ghét nhất” mùa thu
Lá rụng nhiều hơn, lối sương mù
Rồi mưa, lại nắng, hờn ghen chín
Người rẽ về đâu trong giấc mơ.
Vẫn say. Say đắm những hòng hôn
Để ngõ cho thu khỏa điếng hồn
Dìu nhánh trăng gầy xuyên cánh mộng
Biết có ngây khờ… Hoang vắng hơn?
Cảm xúc mùa thu – Hương Nam
Thu về cành lá nghiêng chao,
Mang theo nỗi nhớ xuyến xao vào lòng.
Thu về nhớ cốm làng Vòng,
Nhớ hương hoa sữa nhớ bông cúc vàng.
Thu về ta nhớ đến nàng,
Gió heo may thổi ta càng nhớ thêm.
Thu về cho nắng nhẹ êm,
Trời xanh biêng biếc mây mềm nhẹ bay.
Thu về khao khát đắm say,
Được quay lại tuổi thơ ngây ngày rằm.
Thu về để đón chị Hằng,
Ngắm sư tử múa ngắm trăng ngoài trời.
Thu về tuyệt lắm bạn ơi,
Hãy cùng tận hưởng tiết trời mùa thu.
Hà Nội mùa lá rơi – Nguyễn Đình Huân
Hà Nội mùa này lá bắt đầu rơi
Heo may gió tiết trời se se lạnh
Sóng nước hồ tây xanh trong lấp lánh
Chiều thu tìm mờ nhuộm ánh hoàng hôn.
Bên hồ gươm anh dạo bước cô đơn
Chợt phảng phất có mùi thơm hương cốm
Tiếng ai rao quanh hồ gươm buổi sớm
Hoa sữa nồng nàn khi chớm vào thu.
Có phải chăng anh nghe tiếng chim gù
Hay là lòng anh tương tư ngày ấy
Khi đôi ta mới vừa tròn mười bảy
Dạo bước quanh hồ chợt thấy xốn xang.
Ghế đá xưa ta ngồi đếm lá vàng
Tay trong tay em mơ màng mong ước
Mơ ngày sau hay đứa mình chung bước
Suốt cuộc đời mình sẽ được bên nhau.
Ai biết tình người thay đổi bể dâu
Giã từ thu em qua cầu xuất giá
Trái tim anh cô đơn nên hóa đá
Em đi rồi mang theo cả mùa thu.
3. Thơ về mùa thu tình yêu hay
MÙA THU TÌM EM
Thơ: Phú Sĩ
Ta cứ ngỡ em mang nỗi nhớ
Gửi vào thu mong đợi thiết tha
Trách sao cơn gió điệu đà
Để lòng man mác vọng xa chờ người
Thu đã tới sao người xa vắng
Bến sông buồn tĩnh lặng chiều rơi
Vẳng đưa câu hát buông lời
Thuyền ai xa khuất chơi vơi xuôi dòng
Ta cứ ngỡ thu về dệt mộng
Nắng nhuộm vàng xua mảnh tình đông
Nghiêng nghiêng mây dệt áo hồng
Tình nồng duyên thắm tơ lòng trao nhau
Nào ai biết người bao cách trở
Mấy mùa thương dang dở tình tôi
Giờ hoa đã nở bên đồi
Duyên nồng chưa bén đã trôi phương nào
Thu có giấu em vào trong đó
Để thẩn thờ anh bỏ vào tim
Đêm đêm trong mộng anh tìm
Dáng nàng thu cũ nỗi niềm anh mơ.
MÙA THU BÌNH YÊN
Thơ: Phú Sĩ
Ta thả hồn theo cơn gió hiu hiu.
Bỗng nghe lòng sao bình yên đến lạ
Cuộc sống số nơi phù hoa đô hội
Chút heo may cuốn trôi hết muộn phiền
Ta tìm mình trong một sáng bình yên
Cơn mưa nhẹ ru miền xa thương nhớ
Gió chớm lạnh xua đi ngày hoang vỡ
Thuở xa rồi duyên nợ vẫn chờ nhau
Ta mãi nhìn cánh chim dạo xa xôi
Cà phê đắng màn sương còn bốc khói
Kỷ niệm xưa dĩ vãng còn nhắn gởi
Lá vẫy chào vọng gợi tiếng yêu thương
Ta nghĩ đời với bao nỗi vấn vương
Hoài niệm mãi một thời hương dĩ vãng
Ta chẳng nhớ hay muộn màng hối tiếc
Hương ngọt ngào lưu luyến quyện hồn ta
THU ĐÃ SANG MÙA
Thơ: Vân Nguyễn
Vẫn còn đây những con phố thân quen
Bao kỷ niệm đêm chong đèn nhớ lại
Hạ đã qua gió thu về e ngại
Rớt bên thềm mềm mại ngón tay đan
Thu đến gần heo may lạnh miên man
Như quyến rũ lá vàng vương ngõ vắng
Một chút mơ khi đường chiều nhẹ nắng
Công viên buồn im lặng buổi hoàng hôn
Thu đã sang làm xao xuyến tâm hồn
Ngắm chiếc lá dạ bồn chồn đến lạ
Có phải chăng tiếc mưa ngâu nắng hạ
Đang chuyển mùa vội vã bến thời gian
Tựa lòng em mãi thương nhớ ngập tràn
Bao khoảnh khắc mơ màng ngày gặp gỡ
Để cùng anh chiều thu nhiều nhung nhớ
Bước bên đời không lỡ chuyến đò xưa.
NHẶT LÁ CÙNG THU
Thơ: Phú Sĩ
Mình cùng nhau bên rừng thu ước hẹn
Nhặt lá vàng cho trọn vẹn bài ca
Cho mùa thu tô thắm buổi giao hòa
Khúc nhạc đời bao thiết tha mong đợi
Mình cùng nhau mơ ánh trăng dịu vợi
Tỏa ánh vàng cho đời mãi chơi vơi
Chiếu hào quang bao góc khuất trong đời
Mang hạnh phúc đến chân trời mơ ước
Ta cùng nhau đếm dấu chân đã bước
Khắp nẻo đường chia sẻ những niềm đau
Nối vòng tay tình thân ái giao nhau
Trao nồng ấm cho bao đời bất hạnh
Bởi sắc thu mang trong lành giọt nắng
Ta cùng thu nhặt khoảng lặng cho đời
Cỏ úa vàng còn vương gót chân ai
Lá thu rơi mong mùa thu ấm mãi
Mình bên nhau cho đêm dài ngắn lại
“Cho bờ môi khéo dệt những bờ môi”
Cho dòng thơ ôm ấp những cuộc đời
Cho sắc tím đẹp thêm ngày yêu mới!
THU ĐỢI
Thơ: Phú Sĩ
Thu bỡ ngỡ nhớ người nơi phương ấy
Khúc giao mùa lặng lẽ thổi tình say
Biết giờ này khi man mác heo may
Người có mộng trong đêm dài tỉnh giấc
Mong cánh nhạn mang theo lời thổn thức
Gửi nỗi lòng da diết những tình thơ
Rằng thu sang ai đó vẫn đợi chờ
Sao người vẫn ngẩn ngơ trong tĩnh lặng
Thu lơ đãng gieo đời ta sầu lắng
Cánh chim chiều tia nắng chẳng còn theo
Người ra đi bỏ lại bến quê nghèo
Bao trăn trở ánh trăng treo đầu ngõ
Thu gọi mãi người ơi nơi xa đó
Hãy chạnh lòng khi chiếc lá vàng rơi
Dầu bước chân biền biệt chốn mù khơi
Câu ân ái đò ơi đừng quên bậu!
Hai phương đó dãi dầu trong ấm lạnh
Buổi giao mùa hiu quạnh cũng như nhau
Cùng xuyến xao khi tiếng sáo dạt dào
Gọi tình yêu theo châu về hợp phố.
THU CA
Thơ: Phú Sĩ
Thu đã đến trong trời chiều gió lộng
Giấc mơ hồng tỉnh dậy phía triền sông
Mây lững lờ ôm ấp những hoài mong
Khúc đồng quê điệu đà theo con sóng
Em có thấy vườn hồng tươi nắng mới
Bướm ong về đón từng giọt thu rơi
Nắng ươm tình trên đôi má em tôi
Chim hót mãi bài tình ca ngày vội
Thu man mác cho đời nâng phím nhạc
Lá nhuộm vàng trong gió lặng bâng khuâng
Tiếng cung đàn vọng lại khúc tương lân
Người về đây gieo vần câu thương nhớ
Ta bên nhau đón mùa thu rực rỡ
Bỏ bên đời bao khoảng lặng vu vơ
Tay trong tay nối lại khúc tình thơ
Đời còn đó những đợi chờ hạnh phúc.
EM MUỐN KỂ ANH NGHE
Thơ: Hoàng Anh
Nếu một ngày em kể chuyện anh nghe
Dòng sông buồn có nỗi niềm tê tái
Anh muốn đi hay anh còn ở lại
Cùng đắng lòng khi em dại chờ ai
Mùa thu sang đã bạc đến tóc mai
Chẳng vén đâu cứ xoã dài trong gió
Em đã yêu yêu tận cùng hơi thở
Lạc lối về nên dang dở đò em
Có khi nào mảnh trăng vỡ rơi thềm
Em bật khóc trong màn đêm sương giá
Em muốn kể một chuyện tình vay trả
Sao nợ hoài nào trả hết anh ơi
Mùa sang mùa nghe cơn gió chơi vơi
Đã yêu ai là nguyện đời chung thuỷ
Dấu yêu xưa gửi muôn vàn tinh tuý
Sao gió hờn ghen tị trách hờn đêm
Nếu một ngày anh khẽ đến ngồi bên
Em sẽ kể chuyện tình mây với núi
Và từng đêm đếm bước chân trần trụi
Lạc nhau rồi thác lệ tủi tràn mi.
4. Những bài thơ tình về mùa thu
HƯƠNG TÌNH THU
Thơ: Phú Sĩ
Mây khắc khoải tiễn đưa ngày cũ
Gió thu về vần vũ mùa sang
Ai về nẻo vắng lang thang
Thấy lòng ấm lại nồng nàn hương yêu
Ta trao em chân tình hòa điệu
Khúc tình ca ngọt diu chân thành
Qua rồi lối nhỏ mong manh
Thiên đường ước hẹn ngày xanh ươm mầm
Em có thấy hương tình nồng thắm
Nắng thu về khát vọng xa xăm
Tình này dẫu có lặng thầm
Trăm năm chẳng nhạt hương ngầm thoảng bay.
THU YÊU THƯƠNG
Thơ: Phú Sĩ
Nhớ thu trước dịu dàng nơi thôn dã
Chốn quê nghèo vất vả chẳng mùa sang
Hương ngọc lan anh cài tóc chiều vàng
Em e thẹn mình thương nhau từ đấy
Đời rẽ lối tàn mấy mùa hoa cải
Cuộc tình mình chưa trọn trái yêu thương
Em theo người về xứ lạ mù sương
Để lại đấy những mùa thu đến muộn
Mùa nước nổi trôi theo dòng sông cuốn
Lỡ làng rồi để điên điển sầu vương
Em có nghe tiếng khoan nhặt đêm trường
Khúc đồng dao ngày xưa mình hẹn ước…
Em gửi lại những thu vàng thuở trước
Anh võ vàng đếm lặng bước đơn côi
Muốn cùng em đi suốt cả cuộc đời
Giờ hành trang nửa đời trôi đi mất
Anh mãi nhớ giữa dòng đời tất bật
Nắng thu vàng nồng hương bưởi đang xuân
Dẫu đã xa bao mưa nắng phong trần
Trong ký ức chỉ một lần thu chín …
MÙA THU NGÀY KHÔNG EM
Thơ: Phú Sĩ
Em có nhớ màu thu yêu lần cuối
Đượm màu buồn hờn tủi ánh hoàng hôn
Bước bên nhau mà lạc lỏng trong hồn
Bởi ngày mai chỉ còn hai lối rẽ
Em có nhớ từng lá vàng rơi nhẹ
Thoáng nao lòng em khẽ nép bên anh
Biết sau này đường về lắm mong manh
Có ai để tựa nương ngày sương lạnh
Thu từ ấy trong anh buồn xa vắng
Chút hanh vàng khoảng lặng hững hờ buông
Ngày em xa mùa thu cũng chẳng còn
Thương em lắm màu son phai nhạt mãi
Em có nhớ nơi này khi nắng trải
Sưởi ấm lòng qua tê tái chiều đông
Cà phê sầu quán cũ nép bên sông
Anh thẩn thờ nghe điệu đàn lạc giọng
Thu ước mộng anh mơ ngày trở lại
Đón em về bến đợi chẳng còn xa
Ta bên nhau nhặt lá rụng mùa qua
Ghép hương yêu tình ca ngày ước hẹn.
MÙA THU & EM
Thơ: Nguyễn Hữu Nghị
Thu đã về đón những đợt mưa ngâu
Ở phương xa em nào đâu có biết
Anh giờ đây... đang nhớ em da diết
Thử hỏi rằng em có biết không em ?
Thu đến rồi, sao lòng thấy buồn thêm
Vì tình mình chẳng êm đềm xuôi mái
Anh một nơi... em tận miền xa ngái
Bao tháng ngày cứ mãi mãi cách xa .
Ơn cao xanh cám cảnh chuyện đôi ta
Nhủ lòng thương làm mưa sa bão táp
Tạo cho anh có thời gian phúc đáp
Bài thơ tình ấm áp gửi trao em .
Em yêu ơi ! Hãy cứ gắng chờ xem
Thần thiên sứ sẽ đem tình yêu đến
Đưa thuyền lạc, đã bao ngày vào bến
Dắt ông Ngâu... sáp đến với bà Ngâu .
Tình đôi mình cũng có khác gì đâu
Cả năm trời may gặp nhau một bận
Hãy cứ vui ... em ơi ! đừng ân hận
Vì tình mình lận đận bởi yêu xa ...
EM VỀ TRONG TIẾNG THU
Thơ: Phú Sĩ
Em ru mình trong thầm lặng hương thu
Rừng lá mộng ánh vàng rơi cuối vụ
Mùa lang thang nổi trôi đời vần vũ
Điệu muộn màng lữ thứ ngủ tình say
Em ru mình trong giọt nắng sớm mai
Tiếng yêu mãi đong đầy trong sóng mắt
Ta muốn gửi lời nồng nàn chân thật
Để trong em chẳng chất chứa u buồn
Em ru mình trong bóng sắc chiều buông
Nơi cõi mộng thiên đường luôn đón đợi
Quyện hồn kẻ tha phương còn dịu vợi
Nhớ quay về nhắn gửi chút yêu thương
Em ru mình đưa tiễn hạ vấn vương
Phút lưu luyến nẻo đường bao thương nhớ
Đón thu về chạnh lòng câu than thở
Bóng chiều tà nặng nợ buổi mai hồng
Em ru mình dòng tĩnh lặng bên sông
Miền ký ức một thời ta vang bóng
Ươm khát vọng một ngày trời gió lộng
Ta bên nhau nối lại thuở hương nồng…
ĐỪNG TRÁCH MÙA THU
Thơ: Toàn Tâm Hòa
Em đừng trách mùa Thu buồn... em nhé!
bởi lá vàng giận dỗi cứ tàn phai
Em đừng trách con nắng rơi nhè nhẹ
phía hoàng hôn một màu khói giăng đầy
Ta đã trót vướng tình Thu... rạng rỡ!
cứ hiện đầy trong đáy mắt mênh mông
nên đôi lúc con tim mình lầm lỡ
rung nhịp tình có một chút... viễn vông
Ta đắm đuối ôm tình Thu uống cạn
để rồi say như một kẻ mơ hồ
câu thơ yêu có thể là vô hạn
cảm xúc tràn tựa muôn nhịp sóng xô
Em đừng trách mùa thu đầy se sắt
cứ đành hanh trong những lúc chuyển mình
hãy cảm nhận và giữ từng khoảnh khắc
thấy óng vàng ở phía cuối lung linh.
MONG MANH MÙA THU
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh vẫn biết em mong manh dễ vỡ
Duyên dáng dịu dàng như gió mùa thu
Đôi mắt em buồn hiu hắt ưu tư
Anh ngất ngây đắm say từ độ ấy
Mùa thu trước khi em tròn mười bẩy
Mái tóc dài mắt đen láy dễ thương
Chiều mùa thu nghe thơm ngát mùi hương
Mùi cốm mới thoang thoảng vương trong gió
Bàn chân em nhẹ nhàng như hơi thở
Bước âm thầm trên lối nhỏ lá rơi
Như mùa thu em bước tới bên đời
Nắm tay em anh bồi hồi thổn thức
Con tim anh xốn xang trong lồng ngực
Đập rộn ràng và thôi thúc được yêu
Ta bên nhau khi bóng ngả về chiều
Đối với anh chỉ bấy nhiêu cũng đủ
Anh về đây kiếm tìm mùa thu cũ
Ký ức một thời đã phủ rêu phong
Em đi rồi chỉ còn lại hư không
Chợt bâng khuâng nghe trong lòng se thắt.
TÌNH KHÚC MÙA THU
Thơ: Tím Bằng Lăng
Cơn gió chiều ru khúc hát mùa xa
Thu đã đượm .màu vàng hoa cúc nở
Giọt chiều ơi mà lòng em cứ ngỡ
Anh trở về... anh đang ở bên em
Mùa thu về trên lối nhỏ thân quen
Gió ngang qua bên ánh đèn phố cũ
Tiễn hạ đi nhớ thương nào cho đủ
Thu dùng dằng níu giữ chẳng muốn xa
Mùa thu về nắng ướp mật lên hoa
Hương dịu ngọt cho lòng ta xao xuyến
Giọt mưa thu như vẫn còn quyến luyến
Tháng bảy ngâu bịn rịn lúc sang mùa
Ô cửa nghe làn gió lạnh đang lùa
Nhìn sương rụng khoảng trời thưa trong vắt
Thu dấu yêu thỏa bao niềm khao khát
Sữa thơm nồng ngào ngạt cuối đường xưa.
KHÚC TÌNH THU
Thơ: Cao Hằng
Thu trở mình rồi anh yêu dấu nơi đâu
Có biết chăng hương sữa về thơm ngát
Bản nhạc xưa chiều nay nghe ai hát
Ngập phố phường hoa ngào ngạt đưa hương
Phía cuối đường nơi góc phố thân thương
Chân dạo bước trên lối thường qua lại
Có dấu chân anh xưa còn in mãi
Em một mình tim khắc khoải ngóng trông
Thu đến rồi mà đâu đó phượng hồng
Vẫn nở muộn như chờ trông ai đó
Anh có về bên phượng thu thắm đỏ
Từng hẹn thề nơi phố nhỏ thương yêu.
Dấu yêu ơi anh có nhớ những chiều
Ta say đắm bên cánh diều mê mải
Bài hát xưa em nay còn hát mãi
Khúc ca buồn thu chậm rãi chờ anh.
5. Thơ về mùa thu buồn, tâm trạng
ẢM ĐẠM SẮC THU
Thơ: Ánh Nguyễn
Tình thu thoáng lạ thoáng quen
Cho tim vỡ vụn hồn em nghẹn ngào
Heo may se lạnh len vào
Tinh khôi nụ ngọt lẽ nào phôi phai
Dòng đời xuôi ngược mấy ai
Chiều giăng phố lạnh chiều mây chập chùng
Chạnh lòng nỗi nhớ khôn cùng
Trách mưa ướt áo ngượng ngùng mắt môi
Sợi duyên lạc nhịp em tôi
Đôi tay níu lại khung trời đã xa
Tiếc làm chi những thu qua
Cảnh xưa đã khuất tình ta đã tàn
Thu về chỉ có lá vàng
Đơn côi chiếc bóng bên hàng cây khô
Câu yêu rơi xuống mặt hồ
Vương màu ảm đạm buồn xo nát nhàu
Muộn phiền giờ gửi vào đâu
Nỗi niềm xa cách bóng câu mịt mờ
Chập chờn vương dạ tiếng tơ
Dấu tình thu cũ ngẩn ngơ phút này.
Buồn Thu
Tác giả: Ngọc Thạch
Từ độ thu về với nắng phai
Sắc xanh màu lá chuyển u hoài
Vàng gieo trong gió buồn man mác
Nhặt nắng thu về giấu cho ai.
Én thả giời trong soải cánh bay
Heo may buốt lạnh, dáng em gầy
Đưa tay nâng nhẹ cành lá úa
Em khóc cho tình như gió mây.
Đêm lạnh sương thu hững hờ buông
Mưa thưa rơi nhẹ cuối con đường
Em trở gót hồng khuya gió đổ
Lầu cổ bên chùa vẳng tiếng chuông.
TÌM ANH
Thơ: Hoàng Lan
Em tìm anh giữa biển đời giông tố
Anh nơi đâu, anh có biết hay không?
Tìm người dưng mà em mắc nợ lòng
Nhip con tim phập phồng xao xuyến mãi
Dẫu biết rằng yêu anh tình ngang trái
Nhưng con tim vướng phải làm sao đây?
Em tìm anh, tìm cả tháng năm dài
Để trả nợ tình anh vài kiếp trước
Em tìm anh giữa biển đời em bước
Có kịp không khi mộng ước vời xa?
Hay đứng nhìn để tình anh đi qua
Mùa thu tới lệ nhòa dòng suối lệ
Giọt mưa thu cứ âm thầm lặng lẽ
Rót vào tim lay khẽ làm tim đau
Tình yêu ơi! Anh mãi tận nơi nao?
Anh có biết vì sao lòng khắc khoải?
Bước chân đi giữa trời thu, thu hỏi:
"Bé tìm ai? Bé nói thu chuyển lời!"
Lòng chợt buồn: "tìm anh giữa biển khơi"
Anh ở đâu? Thu ơi! Thu có biết...?
MÙA THU KHÔNG ANH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nắng không về cây cỏ nhớ thương ai?
Dòng sông cũng thở dài không đủ ấm
Tim đớn đau thì thầm luôn gặm nhấm
Lời yêu thương sâu đậm đến ngập hồn.
Rừng trải dài che bóng khuất hoàng hôn
Không đủ sáng nuôi cánh đồng xanh cỏ
Giữa hoang vu đàn cò phơi sương gió
Như ngày đêm em vàng võ mong chờ.
Lang thang buồn bởi dang dở ước mơ
Đành bẽn lẽn thẫn thờ nhìn theo suối
Tiếng thác reo như ngậm ngùi ôm tủi
Nén đau thương giữa cát bụi cuộc đời
Anh không về tình gởi gió mây trôi
Em đứng lặng lòng bồi hồi chua chát
Lá chao nghiêng lác đác rơi xào xạc
Như nợ duyên tan nát chẳng quay về.
THU VỀ RỒI ANH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Em thờ thẩn đếm sầu trong nỗi nhớ
Bước chân đi...như thiếu nợ đất trời
Dỏi mắt nhìn chờ đợi...đến chơi vơi
Môi mấp máy ngàn lời...rồi tắt lịm.
Ôm nhớ thương...im lìm đi tìm kiếm
Lòng quặn đau tim co giật từng cơn
Chữ trái ngang đau đớn mãi chập chờn
Rồi ngụp lặng...trong cô đơn hiu quạnh.
Về đi anh...dù trời Thu...se lạnh
Ta có nhau sánh bước dưới mùa Ngâu
Rồi lãng quên... bao dâu bể tình sầu
Để ân ái...chìm sâu trong ngây ngất.
Đời em dẫu, phải nằm gai nếm mật
Vẫn yêu anh luôn chân thật dạt dào
Nhớ cháy lòng...và rạo rực xiết bao
Thu hội ngộ lệ trào trong hạnh phúc.
THU SẦU
Thơ: Nàng Khờ
Lời hẹn hứa Thu về gặp mặt
Bỗng nhạt nhòa khóe mắt hoen cay
Anh vương khổ ải đọa đày
Em xa cách biệt....ôm hai nỗi buồn.!
Cố ngăn những dòng tuôn đắng chát
Vẫn trĩu sầu rời rạc bước chân
Thu nay đã chạm được gần
Thề xưa vọng xé tan ngân...nghẹn ngào.
Ai khéo dệt niềm đau khôn xiết.???
Vẽ đường tình oan nghiệt hố sâu
Đêm đêm dáng liễu héo sầu
Đợi trông lãng tử về khâu...cuộc tình!!!
THU NHỚ ANH
Thơ: Sen Hồng
Thu về rồi mình nhớ phải không anh
Những hạt mưa cũng rớt nhanh vội vã
Bao hàng cây cũng rụng rơi thay lá
Bước chân buồn giữa phố lạ và quen
Thu về rồi nhưng em vẫn là em
Vẫn yêu anh như ngày đầu quen biết
Vẫn chân thành bên anh trao thắm thiết
Thu trong em nên da diết mặn mà
Thu về rồi anh vẫn mãi cách xa
Chỉ bên em khoảng không làn mây trắng
Mãi thủy chung tình em anh sâu nặng
Mang mác buồn sâu lắng một tình yêu
Thu về rồi em nhớ anh rất nhiều
Hoàng hôn buông tím chiều câu duyên nợ
Người ở đâu biết Thu về em nhớ
Cặp tình nhân ở đợ chốn dương trần
Thu về rồi, em buồn... Em nhớ anh..!
THU NHỚ THƯƠNG
Thơ: Vũ Thắm
Heo may rồi có buồn lắm không anh?
Khi chiếc lá xa cành thêm hiu hắt
Nỗi nhớ anh từng giờ em gom nhặt
Mà giờ sao mắt vẫn mỏi mong hoài...
Gió thêm buồn hoang lạnh còn thương ai
Thổi lá bay theo chiều dài niềm nhớ
Bởi giờ đây mang nỗi lòng nức nở
Mơ đêm dài ôm hơi thở ấm êm
Mong một ngày anh sẽ lại về bên!
Để cùng em dệt bao niềm mộng ước!
Hoàng hôn buông hai ta cùng sánh bước!
Rộn tiếng cười như thuở trước bên nhau
Sương khuya lạnh giờ em chỉ nén đau
Ôm thương nhớ cúi đầu trong thổn thức
Hình bóng nào cất sâu nơi lồng ngực!
Mong một ngày về bến thực yêu thương
Nhưng giờ đây mình xa cách nẻo đường
Chỉ xin anh giữ vấn vương thuở ấy
Tình yêu đó trong em giờ vẫn vậy
Chẳng thay lòng dù cách mấy ngàn phương!!!
Danh sách thơ về mùa thu hài hước
Anh cũng vậy, lướt qua đời em thật nhẹ nhàng.
Em ngủ rồi……anh cạy tủ anh đi!!!!
Năm canh dài cha nhậu đủ cả năm canh.
Mùa nào cũng vậy nhậu lia chia
Uống xong ai nấy lăn ra ngủ
Ngon giấc từ đây đến bữa kia !
Lá thu rơi rụng trước sân thềm
Báo hiệu hè xong nhường thu tới
Mấy độ thu tàn đông ghé qua
Anh đi để lại cho nàng thằng cu
Mùa thu nối tiếp mùa thu
Thằng Cu nối tiếp thằng cu ra đời.
Thu về xanh cao lắm!
Em ơi em là nắng
Cho trời xanh cao hơn
Ngủ lẹ mày tao ngủ dzới coi
Gió mùa Đông ,mẹ rũ thằng Ku
Ngủ lẹ đi con ,mẹ xũ bầu cua
Để bây giờ anh cũng chẳng có mùa thu.
Thu sang se lạnh chỉ cần có anh.
Vẫn không có gấu, vẫn chưa có bồ.
Tối ngày facebook, zalo
Rồi thì lướt net… cằn khô cả người.
Xem phim lúc khóc, lúc cười
Lúc vui xem tiếp, lúc lười tắt đi.”
Em là ánh nắng thu say bao người
Em mãi là nắng thu ơi
Nắng thu em mãi trọn đời xuân tôi!
FA ngắm cảnh tiếc thương thân mình
Ước gì có được gấu xinh
Ước gì được có mảnh tình vắt vai…
Ước gì sang đến thứ hai
Có người đi dạo khoai thai cùng mình
Ra đường thì đỡ bị khinh
Hai mươi mốt tuổi một mình FA
Thi sinh, sử, địa cho lành em ơi
Vô cơ rồi tới hữu cơ
Sao bằng Hữu Thỉnh đợi chờ sang thu
Học hóa thì mệt lắm thay
Thà rằng bỏ học theo anh đây này.
Mà nói rằng: Anh yêu em nhiều lắm
Chỉ muốn trọn đời, bên em là chiếc bóng
Để lúc cô đơn, anh được ở cận kề…
Chỉ muốn làm chiếc lá của mùa thu
Để được em, ép lên từng trang vở
Chỉ muốn làm một vì sao bé nhỏ
Dõi theo em, suốt những chặng đường dài…
Chỉ muốn làm sợi tóc ở trên vai
Để lúc em đau, anh nhận về mình tất cả
Chỉ thế thôi, bao điều anh ấp ủ
Chỉ muốn nói rằng: Anh rất yêu Em…
Gom mây anh bắc cầu kiều em qua
Hái sao kết một chùm hoa
Trăng làm vương miện, cho em đội đầu
Trải bao mưa gió dãi dầu
Ngưu lang, chức nữ, qua cầu gặp nhau
Lời thề son sắt trước sau
Mùa thu lá rụng, cùng nhau một nhà
Bao mùa khoai sắn vẫn độc thân
Đứng dậy ra sân nhìn phố xá
Gấu sao lắm quá…của người ta
Hạnh phúc quá xa tầm kiểm soát
Nói năng lưu loát chẳng ăn thua
“THÍCH GÌ ANH MUA” thì nhiều gấu
Vừa nghèo vừa xấu “éo” ai yêu
Gái chảnh gái kiêu không dám tán
Xấu nhìn ngao ngán lại trèo cao
Bao ngày ước ao đông đỡ lạnh
Giờ phải chạnh lòng đón trung thu
Ta sẽ hẹn nhau vào mùa thu.
Không lấy nhau được còn trẻ
Khi già ta sẽ lấy nhau
Miễn sao đừng để lỡ một người yêu thương.
Lòng em thì có mình chàng mà thôi.
Một mình thui thủi đi vào đi ra
Đi ra lại thấy người ta
Đưa pồ chơi hết còn ta một mình
Chỉ mong có một mối tình
Để quên đi được bóng hình FA
Gió se se thổi tim càng lạnh hơn.
Thầm thì ta gọi tình buồn.
Người đi mấy độ hỏi luồn nhớ thương?
Nhưng em à vết xước tình yêu.
Mãi tấy lên mỗi độ Thu chiều.
Anh mòn mỏi… cố nhiều… vô vọng…
Anh lo sợ hàng mi em đọng.
Đành giả vờ thật giống… người dưng?
Đông hôn mái tóc ngủ lì trên vai.
Thương ơi, nhớ hỡi nét ngài.
Đuổi đi sao đặng bóng mai chửa về.
Cuộc đời thiếu vắng lê thê.
Đến con nắng nhạt Thu về còn ngơ.
Thả hồn vào những câu thơ.
Lỡ mai em đọc trách khờ anh không?!
Những bài thơ về mùa thu tự sáng tác
Em Và Mùa Thu
Ơ hay cơn gió vừa sang
Cho tà áo trắng ngỡ ngàng làm duyên
Em đi ngang lúm đồng tiền
Cho anh nửa mảnh hồn nghiêng bên trời
Tay vuốt tóc, hạt nắng rơi
Nàng hương bỗng tỏ bao lời vấn vương
Chân đưa nhẹ bước trên đường
Ô kìa con phố dỗi hờn tiếng ca
Rằng Thu đẹp đến vỡ òa
Rằng em xinh đến thiết tha má hồng
Ai đưa câu hát bên lòng
Anh say sưa giấc mặn nồng yêu thương.
Vào Thu
Thu lại đến cho lá vàng bay nhẹ
Heo may về mát mẻ chốn nhân gian
Mùa hạ kia nay cũng đã vội tàn
Phượng lác đác cho muôn vàn nỗi nhớ
Mùa thu đến với những điều trăn trở
Trái tim hồng than thở một mùa yêu
Để thu sang gợi nỗi nhớ nhung nhiều
Ta đã hẹn với những chiều thu ấy
Em có nhớ ngày xưa vào tháng bẩy
Ta hẹn hò ngày ấy phải không em
Hoàng hôn đi nắng nhẹ đã buông rèm
Dòng lưu bút nhập nhèm vào quá khứ
Nếu ngày xưa bên nhau không tình tứ
Nước mắt nào níu giữ chuyện hợp tan
Mùa thu vàng mát dịu sắc trời ban
Em sẽ mãi bên anh tràn hạnh phúc…
Tâm Hồn Mùa Thu
Nắng đan từng sợi chỉ thu
Hanh vàng khoe những dáng thu mượt mà
Gió đan tiếng hát la đà
Vọng đưa từ thuở thiết tha ru hời
Thu qua đi, chút chơi vơi
Lá vàng cuộn mỏng trùng khơi bồng bềnh
Mùa thu đọng lại chênh vênh
Chếch nghiêng bóng nắng ta dành mắt soi
Bầu trời thu đẹp nhỏ nhoi
Mà tim ta đã muốn đòi hôn thu
Tâm hồn ta lại chu du
Nếm từng mỏng mảnh mà thu giao đời
Mùa thu đẹp đến tuyệt vời
Ta yêu thu lắm rạng ngời bút văn.
Ngày Thu Bên Em
Thu sáng nay mát lành mưa giăng nhỏ
Bầu trời Thu nhẹ gió khẽ xôn xao
Em bên anh hây đỏ đôi má đào
Mình nồng nàn trao ánh nhìn hạnh phúc.
Trời mùa Thu hôm nay se lạnh chút
Xích gần nhau trong giây phút ấm thêm
Anh ngẩn ngơ khi em kề môi mềm
Bên bờ vai anh thêm ngàn rạo rực.
Cuộc đời anh sao Thu nay thơm nức
Hơi ấm em quyện rực lửa tình dâng
Đi bên em lòng anh thấy lâng lâng
Con đường vắng anh cố tình đi chậm.
Anh muốn níu phút bên em bất tận
Để anh được hít hà mùi tóc em
Mùi thơm ấy quyến rũ ngọt ngào men
Tình say đắm bên nhau ngày Thu nhớ.
Một Chiều Thu
Người thương hỡi có hay ngàn lọn sóng.
Vỗ bờ xa lồng lộng cuối Thu chiều.
Nỗi nhớ nào xô mãi bến tình yêu.
Cho kỷ niệm rong rêu về phủ lối.
Mùa Đông đến mảnh thề vương cát bụi.
Ngõ ái buồn sao gói được hồn đơn?
Ngực vỡ choang sầu nén để mi hờn.
Vành môi đẫm lệ hôn lên mặn đắng
Cung đàn lỡ phím si tìm nốt lặng.
Bản nhạc tình xa vắng đã trùng dây.
Khắc khoải reo vào gió những thanh gầy.
Vườn tao ngộ heo may chờ gõ cửa…!
Mùa Thu Cũ
Thu về hụt hẫng phủ đời tôi
Biết mỏi gầy hao giã biệt rồi
Nước thẫn thờ sông tình chuyển hướng
Mưa thầm xoá mộng ảo dần trôi
Thu hờn giá lạnh cả bàn tay
Hỏi khúc đàn ai quạnh quẽ ngày
Khẽ chạm viền môi còn nứt nẻ
Hanh trời lá đổ vội vàng bay
Thu khờ dại bỏ ước mà đi
Lỗi hẹn vần thơ để nhớ gì
Gót ngọc xa rời thôi kỷ niệm
Buông sầu khắc khoải bão đời ly
Thu rầu rĩ nấc nghẹn màn ngâu
Muốn ngược thời gian trải đẫm màu
Chở phượng tô hồng con phố cũ
Say chìm mắt hạ dẫu về đâu.
Mùa Thu
Mùa thu lạ lắm ai ơi
Đâu đâu cũng thấy trắng trời gió mưa
Kẽo kẹt tiếng võng đong đưa
Ngoài đồng vàng rộ điển mùa trổ bông
Qua mưa trời nắng tươi hồng
Muôn hoa đua nở chờ trông ánh vàng
Mùa thu gió mát diụ dàng
Đưa em vào giấc mộng vàng ấm êm
Mùa thu mưa nắng bên thềm
Cỏ cây hoa lá xanh thêm từng ngày
Mùa thu nắng toả mưa bay
Buồn thương da diết cừơi hay khóc nhiều
Mùa thu duyên dáng mỹ miều
Như ngừơi con gái biết yêu lần đầu.
Có Một Mùa Thu Như Thế
Chiếc lá xa cành theo làn gió nhẹ
Lắng đọng vào đêm khe khẽ Thu sang
Xào xạc chân về bóng chìm cô lẻ
Ghé bến ngày xưa nghe chút bẽ bàng
Cô lái đò duyên có còn mong hỡi
Khi bóng chiều nghiêng mây tím phủ thềm
Tôi về gác trọ đàn say sưa gởi
Đến cạnh đời em dạo khúc tình phơi
Có một mùa thu như thế ra đời
Ươm ấm hồn thơ sáng lòng thánh thiện
Hành trang vắt vai chuỗi ngày hoài niệm
Thương gió giao mùa xa xót niềm riêng.
Chọn lọc bài thơ mùa thu cho bé hay
Trăng
Sân nhà em sáng quá
Nhờ ánh trăng sáng ngời
Trăng tròn như cái đĩa
Lơ lửng mà không rơi
Nhưng hôm nào trăng khuyết
Trông giống con thuyền troi
Em đi trăng theo bước
Như muốn cùng đi chơi
Mùa Thu Của Em
Tác giả: Chưa rõ
Mùa thu của em
Là vàng hoa cúc
Như nghìn con mắt
Mở nhìn trời êm.
Mùa thu của em
Là xanh cốm mới
Mùi hương như gợi
Từ màu lá sen
Mùa thu của em
Rước đèn họp bạn
Hội Rằm tháng tám
Chị Hằng xuống xem.
Ngôi trường thân quen
Bạn thầy mong đợi
Lật trang vở mới
Em vào mùa thu.
Đêm Mùa Thu
Tác giả: Chưa rõ
Bầu trời xanh cao tít
Nhấp nháy ngàn mắt sao
Bao đêm rồi thao thức
Cùng gió thu lao xao
Vầng trăng cũng tròn hơn
Đêm rầm về thức mãi
Giục trống lân vang dồn
Giòn tan theo điệu nhảy
Đêm thu tràn hương lúa
Thơm nức con đê làng
Tiếng reo hò vui quá!
Làm nghiêng bóng trăng vàng
Tay xách đèn ông sao
Tay khua đều nhịp trống
Đầu lân nhô lên cao
Địa ưỡn mình khoe bụng
Trung thu về thích lắm!
Trăng sáng khắp mọi nhà
Nào trái cây, chè, bánh…
Theo bước lân chơi xa…
“Trăng ơi từ đâu đến?
Trăng ơi từ đâu đến?
Hay từ cánh rừng xa
Trăng hồng như quả chín
Lửng lơ lên trước nhà
Trăng ơi từ đâu đến?
Hay biển xanh diệu kì
Trăng tròn như mắt cá
Chẳng bao giờ chớp mi
Trăng ơi từ đâu đến?
Hay từ một sân chơi
Trăng bay như quả bóng
Bạn nào đá lên trời
Trăng ơi… từ đâu đến?
Hay từ lời mẹ ru
Thương Cuội không được học
Hú gọi trâu đến giờ!
Trăng ơi từ đâu đến?
Hay từ đường hành quân
Trăng soi chú bộ đội
Và soi vàng góc sân
Trăng từ đâu… từ đâu…
Trăng đi khắp mọi miền
Trăng ơi có nơi nào
Sáng hơn đất nước em…
Bài thơ về mùa thu lớp 9 cho học sinh
Sang thu
Tác giả: Hữu Thỉnh
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Nguồn: Từ chiến hào đến thành phố, NXB Văn học, 1991
Cảm nhận khổ thơ cuối bài “Sang thu” của một bạn học sinh:
Cuối hạ, thu đến mang theo những cảm xúc bất chợt để lại trong lòng ai những bồi hồi, xao xuyến về một mùa thu nồng nàn, êm ái. Ngày hạ đi để nhường chỗ cho nàng thu dịu dàng bước tới, sự chuyển mình giữa hai mùa thật nhẹ nhàng và ngập ngừng như lưu luyến, vấn vương một cái gì đó của thời đã qua.
Khoảnh khắc ấy thật đẹp, nhưng không phải ai cũng dễ dàng nhận thấy. Riêng nhà thơ Hữu Thỉnh thì khác, ông đã có một cái nhìn thật tinh tường, một cảm nhận thật sắc nét và một cách sống hoà hợp với thiên nhiên nên mới có thể vẽ lại bức tranh in dấu sự chuyển mình của đất trời qua bài thơ Sang thu – linh hồn của cả bài thơ chỉ vẻn vẹn trong hai từ thế thôi, song ý nghĩa sâu sắc chất chứa trong hai từ ngắn ngủi ấy lại không hề ít. Và có lẽ những ý nghĩa đó, lại tập trung nhiều hơn vào khổ thơ cuối bài:
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi
Mở đầu khổ thơ vẫn là nắng và mưa của mùa hạ đấy thôi, nhưng chỉ là “vẫn còn” và “vơi dần” – tất cả ngày một nhạt đi, chứ không như cái nắng gay gắt, chói chan cùng cơn mưa ào, xối xả của một mùa hạ sôi động nữa. Dường như vẫn còn luyến tiếc lắm, nhưng cuối cùng hạ vẫn phải chấp nhận rằng: “thu sang” và hạ phải đến một chân trời khác. Bằng nghệ thuật ẩn dụ sâu sắc, Hữu Thỉnh đã kết thúc khổ thơ qua hai câu văn thấm đẫm triết lý đáng để ta phải suy ngẫm:
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
“Sấm” – đơn thuần là một hiện tượng đặc trưng của mùa hạ khi trước và sau cơn mưa lớn, “cây đứng tuổi” – theo nghĩa dễ hiểu nhất thì đó chỉ là những cái cây đã nhiều tuổi vì sống lâu năm. Nhưng điều mà Hữu Thỉnh muốn gửi đến chúng ta đâu chỉ là những điều giản đơn đến thế, mà “sấm” ở đây cũng được xem là những thăng trầm, sóng gió của vòng đời luôn thay đổi và qua những gian nan, thử thách ấy, con người cũng sẽ đổi thay một cách mạnh mẽ hơn và vững vàng hơn. Hình ảnh “hàng cây đứng tuổi” – tức chỉ người từng trải, những con người đã nếm được hết mùi vị ngọt ngào, cay đắng, mặn mà hay chua chát của cuộc sống, và tất nhiên khi họ đã trải nghiệm qua những khó khăn đó, thì giờ đây sẽ không phải rơi vào tình thế xao động hay lung lay trước những biến cố của vòng xoáy cuộc đời nữa. Nhìn sâu hơn qua hai câu thơ trên, Hữu Thỉnh cũng muốn nói lên sức mạnh của dân tộc Việt Nam thật kiên cường và bất khuất, thật dũng cảm và mạnh mẽ chống lại bọn giặc ngoài xâm để gửi trọn niềm tin yêu đến Tổ quốc, quê hương và bảo vệ bờ cỏi nước nhà.
Từ bao nỗi suy tư của mình, Hữu Thỉnh đã góp phần làm cho cả bài thơ và khổ thơ cuối thêm nhiều ý nghĩa sâu sắc, in dấu trong lòng người đọc một ấn tượng khó phai mờ về một mùa thu tha thiết, nồng hậu và cả mùa hạ sôi động của dĩ vãng nữa. Cũng chính vì lẽ đó, mà ta cảm thấy yêu thiên nhiên hơn, yếu cái giao mùa và sự chuyển biến của đất trời trên quên hương mình, cũng như yêu vòng tuần hoàn máu chạy khắp cơ thể qua chính con tim này!
Trên đây là những bài thơ về mùa thu đầy tâm trạng do đội ngũ INVERT tổng hợp. Hy vọng bài viết giúp bạn bày tỏ được nổi lòng và cảm thấy thư giãn hơn mỗi khi đến mùa thu.
Nguồn: Invert.vn
Gửi bình luận của bạn
(*) yêu cầu nhập