Bên cạnh bình minh thì hoàng hôn cũng là khoảng khắc tuyệt đẹp trong ngày, làm mê đắm lòng người. Với vẻ đẹp ảo diệu của ánh chiều tà, nhiều thi nhân đã sáng tác ra những bài thơ về hoàng hôn vô cùng ý nghĩa và đầy tinh tế. Cùng đọc và suy ngẫm với những bài thơ về hoàng hôn hay được INVERT chia sẻ trong bài dưới đây.
Mục lục bài viết [Ẩn]
Top những bài thơ về hoàng hôn hay nhất
1. Thơ về hoàng hôn 2 câu
Cả hai đều đẹp, nhưng đến và đi thì cũng thật mau!
Còn em đẹp nhất khi yêu chính mình!
Còn muốn nắm tay em thì ở nơi đây này…
Ngắm hoàng hôn mùa đông tại nơi gọi là London
Em chưa sẵn sàng mà anh đã đến
Hoàng hôn lòng chợt thắt đợi gót ai cả cuộc đời
Còn em thì thích chiều buồn hôn anh
Còn em đẹp nhất lúc yêu chính mình
Hoàng hôn càng đẹp thì chứng tỏ lòng người càng sầu.
Yêu góc phố đó nơi anh và em lần đầu nắm tay nhau.
Liệu em có muốn về nhà với anh
Đẹp nhưng lại đến và đi quá vội vàng
Tình chỉ đẹp khi hai đứa cùng yêu nhau
Đôi vai gầy chẳng cõng nổi hoàng hôn.
2. Thơ về hoàng hôn 4 câu
Gợi thêm nổi nhớ của người tha hương.
Nhớ cha nhớ mẹ quê xa!
Chờ mong mòn mỏi bóng con quay về
Người nào chẳng có nỗi buồn riêng tư
Sáo buồn cất cánh bay đi
Tôi buồn tôi hát nghêu ngao bên sườn đồi.
Chiều buông nắng dài chùn chân bước
Tôi đi tìm tôi nơi nắng ngược
Chợt thấy lòng mình còn ngổn ngang
chạnh lòng kỷ niệm của đôi ta
bình minh quá khứ giờ xa quá
hoàng hôn hiện tại,chỉ mình ta
Em là cô gái mặn mà anh thương
Cầu mong ta sẽ chung đường
Nào ngờ anh lại là người đơn phương
Trời tối rồi em sa ngã chốn xa hoa
Tôi lặng lẽ đợi em nơi đêm tối
Em lại về khi nắng đã trên cao.
Khi ta ngồi đó có nàng cạnh bên
Hoàng hôn khác với bình minh
Sáng lên hạnh phúc chiều về cô đơn
Dĩ vãng nhạt nhoà nay thổn thức trong ta
Con đường cũ vẫn còn vương màu nắng
Cuộc tình buồn cất dấu ở trong tim.
Ai rồi cũng đứng ngẩn ngơ dưới trời.
Bâng khuâng nhớ lại một người,
Mà lòng thơ thẩn bùi ngùi xuyến xao.
Quê hương tôi đó một thời tuổi thơ
Giờ đây phiêu bạt muôn phương
Nhớ về nơi đó mà thương mẹ hiền
Mới đây thắm thoát xuân thì đã qua.
Thanh xuân mới đó đã già,
Người đi người đến đã qua một đời.
Mà trăng đã lên
Em chưa sẵn sàng
Mà anh đã tới
Trên mái nhà dưới chiều buông
Thơ thẩn thơ thẩn giữa những giấc mộng
Xếp u hoài cất vào lòng
Rồi lặng lẽ về lại ánh hoàng hôn
Bao năm hoàng hôn lại còn đó
Em đi rồi chút luyến tiếc hoàng hôn.
3. Thơ về hoàng hôn ngắn
Hoàng Hôn Xóm Nhỏ
Tác giả: Lê Hoàng
Mặt trời xuống núi nhìn mây
Xa xa thấp thoáng rặng cây mờ dần
Xuôi dòng giọng hát ai ngân
Thong dong vui thú buông cần chiều thu.
Khói lam tỏa quyện mây mù
Mặt trời đi ngủ, ai ru …. ơ hời
Gió vờn khóm trúc lả lơi
Bình yên xóm nhỏ, nhìn trời thanh cao.
Lặng chiều dạ thấy nao nao
Hoàng hôn nhuộm tím lúc nào chẳng hay
Thời gian vội vã một ngày
Ta về phố thị … chia tay ngọt ngào!
Hoàng Hôn Nhớ
Tác giả: Lê Hoàng
Ngồi buồn
Nhặt nắng chiều rơi
Hoàng hôn nhuộm tím khung trời mơ xưa
Nhớ ai? Biết nói sao vừa
Nụ cười ánh mắt cho ta ngậm ngùi
Mình giờ cách trở xa xôi !
Nên thương chỉ biết mượn lời thơ trao
Con tim cuộn sóng dâng trào
Nhớ buổi ngọt ngào …xao xuyến bờ môi
Người yêu hỡi! Người yêu ơi
Xa nhau ngắn ngủi, sao dài lê thê
Nhớ thương mỗi lúc đêm về
Căn phòng trống trải… dạ nghe cồn cào.
Bóng hoàng hôn
Tác giả: Tú Nguyễn
Ta lặng lẽ giữa biển chiều êm ả
Bóng trăng soi nghiêng ngã ánh hoàng hôn
Tiếng tim yêu trên sóng vỗ dập dồn
Mái chèo khua thả hồn theo con nước
Thuyền lênh đênh con sóng đùa Trôi ngược
Mộng ước chúng mình như con nước vờn trăng
Núi nhô lên muốn níu cả cung hằng
Như tay anh níu vầng trăng em đó
Ta nhẹ nhàng lắng sâu từng hơi thở
Biển mênh mông nhưng không nỡ ồn ào
Cứ bình yên cho ta trao ân ái
Sóng rì rào như thẹn mãi vì ta.
Ánh trăng khuya như cũng đã sắp tà
Quay thuyền về ta miên man câu hát
Biển dịu êm đưa ta về bến bạc
Gió hiu hiu man mát đón bình minh.
Chiều buông
Chiều buồn buông vội câu thơ
Ngắm hoàng hôn đỏ thả tơ về trời
Buồn hiu quạnh quẽ bên đời
Ngắm mây lờ lững nhớ người phương xa
Dường như cũng chỉ mình ta
Bao chiều thương nhớ vào ra một mình
Hỏi mây hỏi gió lặng thinh
Một mình thương nhớ mối tình đơn côi
Mây chiều lờ lững cứ trôi
Trèo lên đỉnh nhớ ta ngồi buông câu
Chiều buông bao sợi tơ sầu
Là bao nhiêu nhớ nát nhàu con tim
Sương rơi lạnh buốt môi mềm
Giọt thương giọt nhớ khẽ len vào hồn
Ôm sầu lệ buốt rơi tuôn
Chìm vào giấc ngủ nỗi buồn vẫn theo.
Một chiều thu
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Trời giăng mây tím gợi hoàng hôn
Lạc lõng gió thu dạ bồn chồn
Lá rơi ngõ vắng lòng hiu quạnh
Nắng đến bên chiều - tạnh mưa chưa?
Lối quen dạo ấy những ngày xưa
Sớm đón chiều đưa mỗi thu về
Giờ tay cô lẻ lau dòng lệ
Hồn lạc nơi nào? Nghe tim đau
Thời gian hờ hững vẫn trôi mau
Cớ sao ký ức chẳng phai màu?
Vẫn trông vẫn đợi - chờ ai đến?
Nhặt lá thu vàng… rơi nơi đâu?
Chiều thương
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Hoàng hôn lác đác hạt mưa ngâu
Gió qua mệt mỏi cánh nhạn sầu
Đôi lời thề hẹn mùa thu trước
Theo gió tìm về - anh tôi đâu?
Sao anh hờ hững lòng cô phụ?
Neo bến trùng xa: khách lãng du?
Câu hò bến đợi còn muôn thuở
Thuyền đi biền biệt chẳng tạ từ
Từ ngày anh đi, từ dạo ấy
Thu bỗng buồn tênh ở chốn đây
Đêm đêm nghe lá rơi bờ nguyệt
Lạnh lẽo hồn côi nhớ thương đầy
Dẫu biết anh xa ngàn vạn dặm
Tôi ngóng chờ gì mộng trăm năm?
Thầm trách tim yêu còn bé bỏng
Cứ mãi đợi chờ tình xa xăm…
Mưa hoàng hôn
Tác giả: Tùng Trần
Hồn miên man đôi chân chiều lạc bước
Hay vẫn còn nhớ chỗ trước từng qua
Hình như mình vừa thấy nỗi xót xa
Khi giờ đây trở thành hai kẻ lạ
Chợt nhớ ai khi hoàng hôn bóng ngã
Kỷ niệm buồn theo gió đã về đây
Hạt bụi nào nơi khoé mắt cay cay
Bổng giọt mưa rơi dài chiều nắng hạ
Không trách ai vội quên lời sắc đá
Chỉ giận đời sao lại quá mỉa mai
Dẫu biết rằng người còn có tương lai
Cách buông tay là điều nên chọn lựa
Nhưng cớ sao đôi mắt còn đọng ứa
Khi bầu trời chia hai nửa thương yêu
Hoàng hôn buồn đôi chân bước liêu xiêu
Chẳng biết sao lòng nhớ nhiều đến vậy
Cũng biết rằng đã mất nhau mãi mãi
Hà cớ gì mà ngây dại ngu ngơ
Người ra đi còn một kẻ mong chờ
Nhưng thuyền đã ra khơi tìm bến mới
Hoàng hôn buồn mưa chợt về giăng lối
Cho tâm hồn lạnh buốt cả tim côi
Mưa vô tình chỉ lất phất tuôn rơi
Cũng đủ để bầu trời thêm ảm đạm.
4. Thơ về hoàng hôn nổi tiếng
Vu Vơ - Thanh Hùng
Nắng chiều lơ lửng quyện sương bay
Đếm thử bao nhiêu mới đến ngày
Chiếc lá nhẹ rơi theo gió mát
Ngỡ ngàng ta tưởng lọn heo may.
Có nắng vừa loang buổi xế tà
Để rồi nhường chổ giọt mưa sa
Hắt hiu mây xám làm u tịch
Bất chợt bâng khuâng nhớ quá hà.
Ai làm lấp lánh hạt châu rơi
Giọt nước trong veo tưới xuống đời
Ta thấy nỗi niềm còn lắng đọng
Bềnh bồng theo những phút chơi vơi.
Gió làm hòa quyện sợi mây đan
Tí tách hạt mưa gõ nhịp đàn
Thấp thoáng trong vườn con dế ngủ
Mà lòng cảm thấy thật miên man.
Chiều Hoàng Hôn - Dương Hoàng
Đã về chiều trong cái lạnh mùa đông
Màu trắng xóa ở bờ sông hiu quạnh
Sương giăng lớp càng thấy mờ nhân ảnh
Đứng mênh mang nhìn thấy cảnh nhớ người.
Đông đã về mang cái lạnh khắp nơi
Muốn tìm lại làn hơi nào nồng ấm
Trời giá buốt nhớ chút tình sâu đậm
Nhưng ngoài kia là bóng thẫm xa mờ.
Hoàng hôn buồn ta đứng lặng bơ vơ
Tình chết vội để bài thơ dang dở
Ta ngơ ngẩn với niềm vương sầu nhớ
Lòng bâng khuâng nhớ người ở phương nào.
Đông lại về cõi hồn lại xuyến xao
Người xưa hỡi có khi nào nghĩ tới
Ta đứng đó cùng nỗi buồn diệu vợi
Chiều miên man còn đứng đợi chờ người.
Nắng Chiều Còn Vương
Tác giả: Hồng Giang
Anh cong chiều cho giọt nhớ rơi nghiêng
Gửi về em nỗi niềm riêng vời vợi
Sao em nỡ đắn đo và nghĩ ngợi
Để xuân buồn giăng từng sợi nắng vương.
Có phải rằng mình đã trót yêu thương
Mong mãi mãi được chung đường luyến ái
Nên câu thơ anh viết đầy hoang hoải
Chữ nhớ nhung mê mải ấp ôm vần.
Giữa xuân rồi sao em cứ phân vân
Hoàng hôn buông lần chần trong trống vắng
Ly Cafe uống một mình chát đắng
Khúc nhạc quen lẳng lặng lỗi cung sầu.
Chiều muộn rồi Chim sải cánh về đâu
Chân trời xa nhuộm một mầu trăn trở
Em đứng đó đắm chìm vào nhung nhớ
Gió hắt hiu duyên nợ biết phương nào.
Nắng nhạt chiều còn vương vấn nơi nao
Để nỗi nhớ…
Lạc vào…
Trong nỗi nhớ!
Chiều Thương
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Hoàng hôn lác đác hạt mưa ngâu
Gió qua mệt mỏi cánh nhạn sầu
Đôi lời thề hẹn mùa thu trước
Theo gió tìm về – anh tôi đâu?
Sao anh hờ hững lòng cô phụ?
Neo bến trùng xa: khách lãng du?
Câu hò bến đợi còn muôn thuở
Thuyền đi biền biệt chẳng tạ từ.
Từ ngày anh đi, từ dạo ấy
Thu bỗng buồn tênh ở chốn đây
Đêm đêm nghe lá rơi bờ nguyệt
Lạnh lẽo hồn côi nhớ thương đầy.
Dẫu biết anh xa ngàn vạn dặm
Tôi ngóng chờ gì mộng trăm năm?
Thầm trách tim yêu còn bé bỏng
Cứ mãi đợi chờ tình xa xăm…
Hoàng Hôn Đợi - Huỳnh Minh Nhật
Gió ơi sao gió nỡ vô tình
Thổi bụi vào đôi mắt xinh xinh
Cho lệ đẫm nhòa đôi mắt ướt
Cho dáng đơn côi hắt hiu tình.
Em đợi ai? Nắng chiều sắp tắt
Cứ một mình nhặt hạt nắng rơi
Nhen tình yêu trong chiều tím tơi bời
Hoàng hôn bỗng vỡ òa đôi lời khóc.
Gió nặng trĩu thầm rơi mệt nhọc
Khẽ hôn vào làn tóc em xinh
Em về đi! Đứng đợi làm gì
Ai đợi ai? Ai đi ai đợi?
Hương Chiều - Lê Hoàng
Gió thoảng nhẹ hương chiều tan trong đó
Là mùi thơm …hoa cỏ dưới chân đồi
Nồng nàn khóm bưởi lên ngôi
Dịu dàng khói tỏa, của nồi cơm quê.
Chiều đưa bước mây về đâu… mây hỡi!
Tẩm hương tràn gói gửi đến phương nao?
Bâng khuâng bến nhỏ dạt dào
Lăn tăn đợt sóng làm chao con thuyền.
Hương xót lại … nơi miền quê yêu dấu
Mùi cơm chiều mẹ nấu buổi hoàng hôn
Nghe sao ấm cả tâm hồn
Ru bao ngày tháng, mênh mông ngọt ngào.
Có Những Chiều - Thanh Hùng
Có những chiều nhìn nắng ngủ mê say
Ta nghiêng vai hạt gầy rơi thật vội
Rồi loang nhạt trên đường dài muôn lối
Theo hoàng hôn cùng bóng tối cuối ngày.
Có những chiều nhìn lá nhẹ lắt lay
Rơi thật nhẹ rắc đầy trên phố vắng
Để lại đó một không gian tĩnh lặng
Niềm ưu tư nghe nằng nặng nơi này.
Có những chiều mưa rơi nhẹ trên tay
Từng hạt nhỏ tan ngay khi vừa chạm
Để lại đó một chút gì xúc cảm
Như chuyện xưa chưa lần dám tỏ bày.
Có những chiều nhìn cơn gió nhẹ bay
Khơi niềm nỗi khi heo may vừa thoảng
Chút man mát vỗ về rồi tan loãng
Gợi lòng ta thêm một thoáng u hoài.
Có những chiều lòng bất chợt nhớ ai
Khi nhìn gió và mây bay khắp nẻo
Từng chiếc lá rụng dần vì khô héo
Và hạt mưa đang lạnh lẽo rơi đều.
Cho thu về tạo thêm cảnh đìu hiu.
Chiều Hoang - Võ Ngọc Cẩn
Chiều đông con nắng đi hoang
Tình yêu dẫu vỡ vẫn còn tơ vương
Đường xa mờ mịt mù sương
Sầu giăng mấy lớp bụi đường trên vai.
Hoàng hôn vẩy gọi đêm dài
Tiếng con chim nhạn bi ai gọi bầy
Gió lùa xám ngắt màu mây
Mưa bay lất phất lạnh đầy không gian.
Bơ vơ chiếc bóng võ vàng
Liêu xiu chân bước lệ tràn bờ mi
Người như đôi cánh chim di
Mùa đông tránh rét bay đi phương nào.
Đêm về không ánh trăng sao
Nghe côn trùng khóc giữa bao la buồn
Tâm tư dậy ngọn sóng cuồng
Biết làm sao hiểu cội nguồn niềm đau.
Thời gian đâu dễ phai màu
Cho nên nỗi nhớ ngàn sau vẫn còn
Chiều đông con nắng đi hoang
Trời còn mưa nắng ta còn nhớ em.
5. Thơ về hoàng hôn của Xuân Diệu
Anh Đợi Em Về Ăn Cơm
Tác giả: Xuân Diệu
Anh đợi em về ăn cơm
Trăng đã lên rồi, trăng sáng
Mảnh ngọc trên cây hoàng lan
Chắc thấy em trên đường vắng
Hẳn em đang còn đạp xe
Ba bề bốn phía em nghe
Hoàng hôn lan trên đồng rộng
Mà em đạp gấp chưa về
Hẳn em nghĩ đến ở nhà
Bếp chín cơm rồi đang đợi
Em nghe ấm ngọn đèn ta
Thấy đèn một chấm từ xa
Anh đứng dưới cây hoàng lan
Hoàng hôn như chiếc áo quàng
Bỗng mảnh trăng thu sáng quắc
Anh đợi em về ăn cơm….
Chiều
Tác giả: Xuân Diệu
Hôm nay, trời nhẹ lên cao,
Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn…
Lá hồng rơi lặng ngõ thuôn,
Sương trinh rơi kín từ nguồn yêu thương.
Phất phơ hồn của bông hường,
Trong hơi phiêu bạt còn vương máu hồng.
Nghe chừng gió nhớ qua sông,
E bên lau lách thuyền không vắng bờ.
Không gian như có dây tơ,
Bước đi sẽ đứt, động hờ sẽ tiêu.
Êm êm chiều ngẩn ngơ chiều,
Lòng không sao cả, hiu hiu khẽ buồn…
Gặp Gỡ II
Tác giả: Xuân Diệu
Buổi chiều hôm ấy đáng muôn hôn,
Hôn gió hôn mây với cả hồn
Hôn cái khúc đường, hôn cả bóng
Hàng cây xanh biếc dưới hoàng hôn
Dun dủi làm sao thế, hỡi em
Chiều nay em khoác áo trăm duyên
Em đi đôi dép xinh đơn giản
Em thật hồn nhiên, rất tự nhiên…
Anh còn nghĩ ngợi bước như mơ
Mắt thẩn thơ trông cảnh thẫn thờ
Đàn của hồn ta ai vặn thế
Gặp nhau khi ấy bỗng hoà tơ.
Anh muốn mang lời đi tạ ơn
Bầu trời như thế gió căng buồm
Hoa trong cỏ dại chiều hôm ấy
Đã đẹp tưng bừng hơn mọi hôm.
Xuân Rụng
Tác giả: Xuân Diệu
Sắc tàn, hương nhạt, mùa xuân rụng!
Những mặt hồng chia rẽ hết cười.
Đỡ lấy đài xiêu, nưng lấy nhị,
Hồn ơi, phong cảnh cũng là ngươi!
Duyên mỏng bay theo đỡ sắc buồn,
Cho mình hoa rụng cứ xinh luôn.
Phút giây hoá bướm lìa cây dạo,
Đến đất không nghe một tiếng hờn.
Gió tuy nhiu nhíu chỉ đưa hơi,
Sương dẫu chưa buông lệ ám trời;
Nhưng bóng chiều mau sa nặng lắm,
Mà hoa thì nhẹ: cánh rơi… rơi…
Trên đồng lỏng lẻo khói giờ cơm,
Ấy lúc sao êm hiện mấy chòm.
Thần chết thướt tha nương bóng héo,
Bắt đầu đi nhặt những hồn thơm.
Đứng Chờ Em
Tác giả: Xuân Diệu
Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhem
Anh ra trước cổng đứng chờ em
Nhận từng vóc dáng từ xa tới
Lọc lấy một hình ảnh thuộc quen.
Anh thấy ai ai cũng vội vàng
Như chim hôm thoi thóp về rừng
Người đi xe đạp đăm chiêu lắm
Nghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.
Anh cũng chăm xong cái bếp nhà
Tâm thành cơm nước dọn bưng ra
Một tuần mong đến hôm nay tiếp
Vào bát cho em vị đậm đà
Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồi
Hình em anh thuộc thế mà – ôi!
Mấy phen suýt nữa reo “Em đến”
Lại ủi an lòng: “Hãy đợi thôi!”
Anh đứng như trồng, chẳng chịu đi
Nhớ nhung vun được đức kiên trì
Anh nhìn nét mặt người qua vội
Thông cảm muôn đời những biệt li.
Nếu thức ăn kia gắp một mình,
Tủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.
Thương em vất vả, anh quên hết
Nỗi khổ mong chờ cháy dạ anh.
Buổi Chiều
Tác giả: Xuân Diệu
Buổi chiều đi lảng ở chân mây,
Hoa tím trên song thoảng điệu gầy.
Cửa đợi khép thêm đôi mí lả;
Mái tranh nghe ấm một niềm tây.
Buổi chiều đi lảng ở chân mây…
Khói mỏng lên giây móc xóm làng
Với trời không sắc đứng nghiêm trang.
Âm thầm có những câu than thở
Trong rậm lau phơ chấm bụi vàng.
Nón xa đi khuất mãi về tây,
Một điểm mong nhà giữa bóng sây.
Tựa ngõ bằng tre nhìn én liệng,
Những nàng thôn nữ đứng, thơ ngây.
Buổi chiều đi lảng ở chân mây…
Con đường nguồn gốc tự vu vơ
Lạnh lẽo chân qua, để bụi mờ.
Thờ thẫn cây đa trên bến cũ
Đêm đêm như nhớ chị đò xưa.
Thoáng trong đôi sợi gió hây hây
Một thoảng hương xa chứa mộng đầy.
Có lẽ vong hồn năm tháng cũ
Trở về phảng phất luyến đâu đây.
Buổi chiều đi lảng ở chân mây…
Vì Sao
Tác giả: Xuân Diệu
Bữa trước giêng hai dưới nắng đào,
Nhìn tôi cô muốn hỏi “vì sao?”
Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp
Một thoáng cười yêu thoả khát khao.
Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên,
Tôi đã đày thân giữa xứ phiền,
Không thể vô tình qua trước cửa,
Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?
Ai đem phân chất một mùi hương
Hay bản cầm ca! Tôi chỉ thương,
Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc
Như thuyền ngư phủ lạc trong sương
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu!
Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt,
Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa
Dầm chân trong nước, đứng say sưa,
Để tôi là kẻ qua sa mạc
Tạm lánh hè gay thế cũng vừa.
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi.
Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi!
Tôi khờ khạo lắm, ngu ngơ quá
Chỉ biết yêu thôi, chẳng hiểu gì.
Tình Mai Sau
Tác giả: Xuân Diệu
Ngày thuở ấy, lâu rồi tôi đã chết,
Tháng năm qua chôn lấp mộ hoang tàn,
Hoà với đất, mình tôi thôi đã hết,
Nhưng hương hồn còn luyến ở không gian.
Đi sao được khi mặt trời vẫn nở
Bỏ sao đang những mái ngói yên buồn
Đường rất lặng, với hàng cây hay nhớ,
Xa sao đành mắt đẹp của hoàng hôn!
Tay ân ái như những làn thân thể
Đã ôm đời vào ngực để mơn ru…
Thu biếc tỏ, hè nâu thơm vị quế,
Xuân như đàn, đông cũng quyện đường tơ.
Khi còn sống tôi vẫn hằng tan nát
Mỗi phen đau, lòng vỡ lại tràn rơi;
Tình rải khắp. Huống là khi đã thác.
Sao không tan lưu chuyển giữa vòng đời?
Tôi vẫn có hồn tôi trong gió ấy,
Vì xưa kia ngồi nghỉ dưới trăng sao
Từng mảnh biếc hồn tôi trăng đã lấy
Gió đem luôn đi tận tháng năm nào
Lòng tôi đã thẩn thơ cùng bãi vắng
Thì muôn sau bãi vắng nhắc lòng tôi
Từ thế kỉ mờ chân trên cát trắng,
Như sóng lên còn gợi ngực bồi hồi.
Cổ tôi đó lúc chim ngàn vọng hát:
Mộng tôi còn khi trời biếc lên sao
Suối thương nhớ thầm qua trong bóng mát,
Trái tim chiều than thở giữa lau cao.
Người thi sĩ đã vào làng mây khói
Không ở đâu và ở khắp mọi nơi
Như tiếng vọng trong sương xa dắng dỏi.
Máu vu vơ thơ giữa trái tim đời
Chiều mai mốt trong tương lai thân mến
Một nàng tơ dạo bước dưới hàng cây,
Hơi gió thở như ngực người yêu đến
Bướm đâu bay xinh cả buổi chiều này…
Gió rên rỉ như lời ai thuở trước;
Trời nhung mơn như lòng ấy xưa yêu,
Không khí thì êm, đêm sương khẽ bước
Xưa tìm ai mơn trớn cũng như chiều…
Tình tự quá, thiêng liêng êm ái quá…
Thơ ở đâu thong thả xuống đường mưa…
Những hoa quí toả hương vương giả…
Mây đa tình như thi sĩ đời xưa…
Môi hé nở, nàng tơ tay vịn lá
Bước xinh xinh đứng lại, mắt dâng đầy…
Vòng sẽ khép, chiều ôm thân óng ả.
Gió qua người làm động má thơ ngây…
Rằng: “Tiếng ai?- người thơ ở đâu đây?”
Tương Tư Chiều
Tác giả: Xuân Diệu
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
Không gì buồn bằng những buổi chiều êm.
Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;
Mây theo chim về dãy núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,
Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.
(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều
Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!
Gió bao lần từng trận gió thương đi,
Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…
6. Thơ về hoàng hôn vui, hài hước
Lục Bát Hoàng Hôn
Tác giả: Thiên Ân
Thả câu lục bát hoàng hôn
Về khung trời tím gió hờn mây hơn?
Chân chiều cũn cỡn, thon thon
Mong manh tà áo.
Dấu son ngập ngừng
Hoàng hôn chạm ngõ điểm dừng
Giọng ca đứt quãng nửa chừng hụt hơi
Ai gieo bóng khói nửa vời?
Lạ xa.xa lạ dòng đời ngược xuôi
Trút đi món nợ ngậm ngùi
Nửa đường quẳng gánh vui cười được chăng?
Hoàng hôn lại cứ dùng dằng
Bóng thiên thu gọi tim lăn dấu hài
Ai còn vay mượn với ai?
Một chùm hoa nắng nương vai áo người
Dường như gió lại biếng lười
Vẫn còn nằm ngủ chín mười ngày qua
Hoàng hôn rẽ nhánh phong ba
Con đường chiều vắng mình ta đi về
Thương câu lục bát đề huề
Hoàng hôn đánh mất,trò hề cuồng quay
Chiều Hoàng Hôn
Tác giả: Thiên Ân
Chiều hoàng hôn dỗi hờn gói ghém
Đường chân trời vun vén cơn đau
Cuối ngày , giẫy giụa đời nhau
Trái tim đóng cửa lúc nào ai hay ?
Chiều hoàng hôn chim bay vội vã
Mây âm thầm chắp vá ngôn từ
Bầu trời xám xịt trâm tư
Buông dòng trầm mặc thực hư bao giờ ?
Chiều hoàng hôn hồn xơ xác lá
Chuỗi trăm năm đa tạ ơn đời
Mùa thu vàng úa cút côi
Tâm hồn bộc bạch nối lời vu vơ
Chiều hoàng hôn thả thơ lơ lửng
Ta mến em chập chững đòi yêu
Mơ màng theo những cánh diều
Đời đừng đứt quãng cô liêu cuộc tình
Chiều hoàng hôn một mình đếm bước
Rảnh rang đâu lấy thước so đo ?
Lá thư đốt cháy đống tro
Một vùng kỉ niệm cẳng giò rối chân
Chiều hoàng hôn tim lăn bờ dốc
Ta trở về cô độc đố ai ?
Rơi chùm lặng lẽ chốn này
Ta tìm dấu hỏi tầm tay xa mờ ???
7. Bài thơ về hoàng hôn buồn
Mây Chiều
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Áng mây hồng cuối trời xa ấy
Cuối chiều rồi sao vẫn rong chơi
Nắng đã khuất lưng đồi rồi đấy
Ở nơi này mưa bắt đầu rơi
Làn mây khóc hoàng hôn lất phất
Rất nhẹ nhàng chợt hóa biển dâu
Ta mơ mộng hồn ai ngây ngất
Rất nặng lòng, tan biến về đâu?
Hoàng hôn tím, trời mưa ướt áo
Mây u sầu mây khóc vì ai?
Khói thuốc rớt màn đêm mờ ảo
Ta điên cuồng một nửa trăng phai
Hoàng Hôn Đợi
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Gió ơi sao gió nỡ vô tình
Thổi bụi vào đôi mắt xinh xinh
Cho lệ đẫm nhòa đôi mắt ướt
Cho dáng đơn côi hắt hiu tình
Em đợi ai? Nắng chiều sắp tắt
Cứ một mình nhặt hạt nắng rơi
Nhen tình yêu trong chiều tím tơi bời
Hoàng hôn bỗng vỡ òa đôi lời khóc
Gió nặng trĩu thầm rơi mệt nhọc
Khẽ hôn vào làn tóc em xinh
Em về đi! Đứng đợi làm gì
Ai đợi ai? Ai đi ai đợi?
Có Những Chiều
Tác giả: Thanh Hùng
Có những chiều nhìn nắng ngủ mê say
Ta nghiêng vai hạt gầy rơi thật vội
Rồi loang nhạt trên đường dài muôn lối
Theo hoàng hôn cùng bóng tối cuối ngày
Có những chiều nhìn lá nhẹ lắt lay
Rơi thật nhẹ rắc đầy trên phố vắng
Để lại đó một không gian tĩnh lặng
Niềm ưu tư nghe nằng nặng nơi này
Có những chiều mưa rơi nhẹ trên tay
Từng hạt nhỏ tan ngay khi vừa chạm
Để lại đó một chút gì xúc cảm
Như chuyện xưa chưa lần dám tỏ bày
Có những chiều nhìn cơn gió nhẹ bay
Khơi niềm nỗi khi heo may vừa thoảng
Chút man mát vỗ về rồi tan loãng
Gợi lòng ta thêm một thoáng u hoài
Có những chiều lòng bất chợt nhớ ai
Khi nhìn gió và mây bay khắp nẻo
Từng chiếc lá rụng dần vì khô héo
Và hạt mưa đang lạnh lẽo rơi đều
Cho thu về tạo thêm cảnh đìu hiu.
Ly Khúc Hoàng Hôn
Tác giả: Phi Bằng
Tiễn em về ảo mộng khẽ khàng rơi
Hoàng hôn phủ chân trời đau ngả tím
Ơi vạt nắng đọng thềm rêu chết lịm
Tiếng dương cầm sai phím lạc vòng tay.
Im bóng đời gió lộng phũ phàng lay
Ngàn lá đổ muộn ngày xao nẻo vắng
Hong kỷ niệm chuốc men tình dai dẳng
Ý phai tàn, tim trĩu nặng sầu thương.
Êm lối mòn cỏ dại khuất màn sương
U uẩn gợn canh trường ngăn giấc ngủ
Nâng nhẹ cánh hoa lòng đang héo rũ
Ố màu tranh phai sắc nụ hôn buồn.
In khắc vào tâm khảm lệ mưa tuôn
Nhìn con suối xa nguồn trôi tản mạn
Hờn chi nữa để tâm hồn ly tán
Ở phương nào ai trút cạn niềm tin!
8. Thơ về hoàng hôn thả thính
Hương nồng nàn còn vương trên kẽ lá
Nước chảy mây trôi có gì đâu mà lạ
Chút nắng tàn sao níu nổi hoàng hôn.
Nhưng em thích màu hồng
Tim em vẫn còn trống
Anh muốn chui vào không?
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong.
Có dư màu nắng đem hoà vào mây
Lững lờ gió chẳng nỡ bay
Để mây ở lại đắm say với trời..💚
Gió qua mệt mỏi cánh nhạn sầu
Đôi lời thề hẹn mùa thu trước
Theo gió tìm về – em tôi đâu?
gió kia ngừng thổi cánh diều chẳng bay
chiều tàn nắng ngủ mê say
tôi và cô ấy chia tay mất rồi
Còn đâu một thủa bồi hồi
hai người xa lạ lại ngồi sát nhau
đôi ta loạn nhịp phút đầu
ánh mắt đắm đuối ta trao câu tình
Ngọt ngào ấm áp nhưng mà vội tan
Tình còn chưa vẹn đôi đàng
Mặt Trời đã tắt như nàng xa ta
Bình minh nơi ấy cũng thôi không về
Người vui kẻ cũng yên bề
Mỗi ta độc bước ngô nghê giữa trời
Hoàng hôn phủ chân trời đau ngả tím
Ơi vạt nắng đọng thềm rêu chết lịm
Tiếng dương cầm sai phím lạc vòng tay.
Nắng chiều ngả bóng nhớ em thêm sầu
Nhớ ngày hai đứa bên nhau
Ngắm hoàng hôn tím nhuốm màu nhớ thương
Hoàng hôn tắt nắng, sóng dậy lòng
Lãng vãng, xa xa chim về núi
Lơ ngơ Ta vẫn mãi ngóng trong …”
Em rạng ngời khi chẳng thuộc về ai
Vì tương lai khá rộng và dài
Thay vì dựa thì nhờ tay ta sẽ ổn.
Nhìn về phương ấy xót xa nhớ người…
Nhớ nàng hỏi nàng có nhớ ta
Đêm ôm thương nhớ,lòng bao nỗi buồn.
Gặp em cứ ngỡ 1 đời bình yên
Ai ngờ sóng gió triền miên
Em thì hạnh phúc muộn phiền phần anh
Ngồi lướt titok nhớ nhà nhớ quê
Thân ta phêu bạc làm thuê
Hoàng hôn tháng chạp Tết ta lại về
Chông cha với mẹ đã về hay chưa.
Mẹ cha dãi nắng dầm mưa.
Mong con khôn lớn tiến xa từng ngày.
Bao giờ mới dám ngỏ lời yêu thương
Đơn phương tình mãi vấn vương
Vấn vương nên mãi nhớ thương một đời!
9. Thơ về hoàng hôn tình yêu
Hoàng Hôn
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Đã bao lần ta đứng trước hoàng hôn
Lòng cảm thấy thật bồn chồn khó tả
Khi màu nắng nhạt dần trên phiến lá
Thì dòng đời cũng tan cả vào đêm!
Những nổi niềm cứ len lén trong tim
Ta kỳ kèo ngày dài thêm chẳng được
Sợ màu đêm phủ con đường phía trước
Sợ lối về đôi chân bước chông chênh!
Đã có lần ta nhớ nhớ quên quên!
Sợ tuổi chiều qua gọi tên mình nữa
Và chính ta đâu có quyền chọn lựa
Rồi thế nào cũng đến cửa hoàng hôn!
Cuộc sống mà có dại mới có khôn
Ta hãy nhìn bằng tâm hồn rung cảm
Có gì buồn… chiều vẫn đầy lãng mạn
Thì ngại gì ta cứ chạm… và yêu!
Ta nghiệm rằng vui buồn hãy chắt chiu
Là quy luật là điều không tránh khỏi
Cứ vô tư khi nào hoàng hôn gọi
Ta vẫn cười gom mệt mỏi làm thơ!
Chiều Hoang
Tác giả: Thanh Hùng
Lom khom ta nhặt sự đời
Những gì sót lại chơi vơi não nùng
Chỉ là ảo giác mông lung
Bởi tơ sương mỏng mịt mùng phía xa
Lom khom nhặt nắng chiều tà
Hoe vàng cành lá vượt qua cuối trời
Để rồi nắng bỗng nhẹ rơi
Hoàng hôn nào mới hợt hời nghiêng trôi
Cánh hoa vừa mới rơi rồi
Thôi thì ta nhặt kề môi nụ tàn
Có gì đó thật miên man
Đem chôn vào đất với ngàn yêu thương
Lom khom nhặt lá bên đường
Mới vừa rơi xuống hồn vương chưa lìa
Ngẫm đời được mấy sẻ chia
Người quen lâu gặp nhìn kìa không ra
Buồn tênh ngồi nhấp chén trà
Nuốt vào vị chát ngộ ra sự đời
Chỉ là niềm nỗi chơi vơi
Chiều hoang gió lộng thấy đời quạnh hiu.
SỢ LẮM CẢNH HOÀNG HÔN
Tác giả: Nguyễn Thanh Phong
Sợ lắm rồi sợ lắm cảnh hoàng hôn
Và sợ lắm cảnh cô đơn trống trải
Hoàng hôn ơi sao mi cứ đến mãi
Lòng ta buồn và sợ hãi quá đi
Ta với mi không có hận thù gì
Sao cứ đến để làm chi vậy chứ
Giờ ta chỉ muốn quên đi mọi thứ
Mượn chén sầu và ta cứ uống say
Muốn quên đi những ngày tháng đắm say
Mà tôi đã được cùng ai chia sẻ
Người yêu ơi cho gởi lời chúc nhé
Em cùng người mãi vui vẻ bên nhau
Tôi trở về để gom hết thương đau
Sẽ cố gắng chôn nó vào quên lãng
Hoàng hôn ơi từ giờ xin làm bạn
Thích mi rồi ta không chán nửa đâu.
HOÀNG HÔN TÍM
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Em về ngã nón chiều trôi
Hoàng hôn tím nhặt để rồi tương tư
Đã yêu màu tím bao chừ
Mà sao em giữ khư khư chẳng rời !?
Khẽ cười em bảo với tôi
Màu hoa tím ấy thay lời thủy chung
Trời xui có buổi tương phùng
Giữa hoàng hôn tím muôn trùng xuyến xao
Tôi về trời đất chênh chao
Màu tim tím ấy quyện vào trong mơ
Lẽ đâu định mệnh chực chờ
Gặp nhau một thoáng bất ngờ lại yêu
Vòng xoay duyên nợ trớ trêu
Người dưng khác họ sao nhiều nhớ nhung
Hoàng hôn tím biếc mông lung
Tạ từ không nói ngại ngùng … hẹn nhau !
HOÀNG HÔN
Tác giả: Lãng Du Khách
Hoàng hôn ráng đỏ buông lơi
Mặt trời le lói chân khơi vẫy chào
Chim kia sải cánh trời cao
Bay về tổ ấm dạt dào yêu thương
Ráng hồng phủ khắp đại dương
Thuyền kia nhẹ lướt tìm đường bến mơ
Sóng bạc vỗ cát ngẩn ngơ
Bến tàu thiếu nữ thẫn thờ đợi ai
Mênh mông bờ cát trải dài
Vẳng trong sóng biển tiếng ai lơ hò
Điệu hò ca khúc ấm no
Biển thương tôm cá đã cho khoang đầy
Ráng chiều chạng vạng chân mây
Biển khơi lộng gió sóng đầy mơn man
Bến đợi tình ấm nồng nàn
Mái nhà rộn tiếng ca vang đêm hồng.
NÓI VỚI CHIỀU
Tác giả: Hoàng Thanh Tâm
Bảo chiều nhặt hết nắng đi
Hoàng hôn vương vãi nghĩ suy rồi buồn
Ai nhuộm màu tím nhớ thương
Thoáng trong ánh mắt chút vương vướng nhìn
Bảo chiều đừng có lặng thinh
Vi vu tiếng gió cựa mình hàng me
Bằng lăng rung rẩy vỉa hè
Bóng người thiếu nữ nghiêng che nón chào
Lặng im không nói lời nào
Nửa quên nửa nhớ sắc màu thời gian
Nửa buông thả nửa ôm quàng
Hư vô gột rửa lá bàng lìa xa
Chiều nhẹ nhàng chiều thứ tha
Giao lộ nhộn nhịp rẽ ra lối nào
Và tôi còn chút khát khao
Tìm em giữa chốn lao xao thị thành
Chiều qua đèn đỏ đèn xanh
Nhá nhem ánh điện trăng thanh vô tình
Chiều đi ta lại một mình
Đợi chờ hạnh phúc giật mình lãng du.
CHƠI VƠI
Tác giả: Anh Nguyễn
Chiều tà ngắm cảnh hoàng hôn
Mặt trời gác núi bềnh bồng sóng xô
Trải dài trên khắp mặt hồ
Nắng vàng sót lại lô nhô từng hàng
Vài ba cánh bươm lang thang
Tìm nơi nghỉ tạm bên hàng cây buông
Xa xa bóng núi mờ sương
Chìm dần vào cõi mê thường màn đêm
Chợt lòng thư thái dịu êm
Thả hồn phiêu lãng đến bên mặt hồ
Vui cùng con sóng nhấp nhô
Vỡ òa khoảnh khắc tình thơ dâng trào
Hoàng hôn lờ lững chênh chao
Ngỡ ngàng cảnh sắc dạt dào trong tôi
Chao ôi xao xuyến bồi hồi
Lặng nhìn lưu luyến… ngày trôi… xa dần.
10. Thơ về hoàng hôn trên biển
Đến Nghe Em
Tác giả: Mai Ngọc Thoan
Ta khao khát chiều hoàng hôn trên biển
Có được em như hò hẹn hôm nao
Để cùng trao thứ hương vị ngọt ngào
Hòa quyện với tiếng rì rào của sóng
Em có biết một người đang trông ngóng
Chờ phút giây lãng mạn ấy không em
Cứ trông hoài mải miết đã bao đêm
Mong sẽ có một chiều trên biển vắng
Ta và em được say đắm bên nhau
Cùng tận hưởng những phút giây dịu ngọt
Và cảm nhận điều con tim muốn nói
Em có nghe tiếng gọi phía khơi xa
Ngày đêm vẫn cồn cào cùng tiếng sóng
Đó chính là khát vọng của tình yêu
Đến nghe em, ta hẹn một buổi chiều
Hoàng hôn xuống trao hôn nồng cháy bỏng!
Biển Tím Chiều Hoang
Tác giả: Giọt Buồn Không Tên
Biển mênh mông biển thì thầm tiếng sóng
Hoàng hôn buồn như lắng đọng chiều hoang
Bước cô đơn nghe tìm thức dâng tràn
Cho nổi nhớ miên man xuôi dĩ vãng
Chuyện tình xưa ngủ yên theo ngày tháng
Chợt quay về như tản mạn đâu đây
Biển nhấp nhô từng con sóng dâng đầy
Tung bọt trắng đắp xây bao ảo mộng
Tình ngày củ chôn vùi trong vô vọng
Em theo chồng cho lạc lõng đời anh
Theo tháng năm cho nổi nhớ xây thành
Cho thắt thẻo từng canh tim hoang lạnh
Biển chiều hôm đẹp mờ mờ nhân ảnh
Biển tròng trành sóng sánh hạt sương đêm
Biển mơn man ru trọn giấc êm đềm
Sao vẩn thấy buồn thêm bao hoài niệm
Ngày xưa đó em rất yêu màu tím
Em đi rồi biển tím cả hồn anh
Tình yêu ơi sao bôi xoá cho đành
Theo ngày tháng tóc xanh giờ đã bạc
Thuyền tình ơi sao thẩn thờ trôi dạt
Không bến neo buồn man mát bơ vơ
Lững lờ trôi cho nổi nhớ dại khờ
Cho bến mãi hững hờ xa dịu vợi
Biển cô đơn cánh nhạn buồn chấp chới
Tôi lặng thầm ngồi đợi bóng hình ai.
CHIỀU TRÊN BIỂN VẮNG
Tác giả: Biển Chiều
Ai đã từng dạo chân trên bờ cát
Ngắm lớp sóng xa dào dạt vỗ bờ..?
Biển về chiều đẹp tựa những nàng thơ
Khi ánh hoàng hôn từng giờ buông thả
Rực bờ tây ánh hồng thơ mộng quá
Cảm xúc trào dâng thật lạ trong lòng
Nhìn chân trời tim cộn nỗi chờ mong
Cảm giác bình yên như sà vòng tay mẹ
Biển về chiều dịu dàng và lặng lẽ
Sóng rì rào khe khẽ hát lời ru
Sắc hoàng hôn nhuộm đỏ áng mây mù
Nhè nhẹ gió về…vi vu thông vẫy
trong hoàng hôn biển đáng yêu quá đấy
Mỗi chiều về tôi lại thấy yêu thêm
Yêu trùng khơi yêu con sóng êm đềm
Yêu những con tầu ngày đêm hối hả….
Xin chắp vần thơ viết về biển cả
Mộc mạc chân thành bởi đã quá yêu
Dâng hồn tôi xin tặng hết biển chiều
Cùng tim đỏ khắc tình yêu. .mãi mãi
11. Thơ về hoàng hôn trên sông
Chiều Hoàng Hôn
Tác giả: Dương Hoàng
Đã về chiều trong cái lạnh mùa đông
Màu trắng xóa ở bờ sông hiu quạnh
Sương giăng lớp càng thấy mờ nhân ảnh
Đứng mênh mang nhìn thấy cảnh nhớ người.
Đông đã về mang cái lạnh khắp nơi
Muốn tìm lại làn hơi nào nồng ấm
Trời giá buốt nhớ chút tình sâu đậm
Nhưng ngoài kia là bóng thẫm xa mờ.
Hoàng hôn buồn ta đứng lặng bơ vơ
Tình chết vội để bài thơ dang dở
Ta ngơ ngẩn với niềm vương sầu nhớ
Lòng bâng khuâng nhớ người ở phương nào.
Đông lại về cõi hồn lại xuyến xao
Người xưa hỡi có khi nào nghĩ tới
Ta đứng đó cùng nỗi buồn diệu vợi
Chiều miên man còn đứng đợi chờ người.
Hoàng Hôn Trên Sông
Tác giả: Ái Đan
Chiều buông xuống còn vương nắng rạng
Ánh đỏ hừng lấp loáng mặt sông
Trôi theo con nước lớn ròng
Thuyền xưa bến cũ đợi mong người về
Chiếc thuyền nhỏ mải mê đàn cá
Mái dầm khua động phá mặt đầm
Sương rơi ướt áo lạnh câm
Luồn vào ký ức ươm mầm tâm tư
Thương cánh nhỏ chao như tìm bạn
Giữa trời chiều chập choạng màn đêm
Ngửa trông cánh nhạn rủ mềm
Rơi vào khoảng vắng xa êm chân trời
Đêm sa xuống buông lơi nỗi nhớ
Vọng ráng chiều rạng rỡ hoàng hôn
Bịp kêu con nước lớn dồn
Trăng lên nửa mảnh – nửa hồn chơi vơi.
12. Thơ chiều tà chế hài hước
Chiều Uống Trà Nhớ Bạn Tâm Giao
Tác giả: Hoa Thuỷ Vu
Tay ngoan em mở vườn lòng
Vạn hoa tung cánh bay trong chiều tà
Ta ngồi ngắm cảnh nhớ nhà
Mật ngôn rụng xuống tách trà thơm duyên
Hoàng Hôn Tím
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Em về ngả nón chiều trôi
Hoàng hôn tím nhặt để rồi tương tư
Đã yêu màu tím bao chừ
Mà sao em giữ khư khư chẳng rời !?
Khẽ cười em bảo với tôi
Màu hoa tím ấy thay lời thủy chung
Trời xui có buổi tương phùng
Giữa hoàng hôn tím muôn trùng xuyến xao
Tôi về trời đất chênh chao
Màu tim tím ấy quyện vào trong mơ
Lẽ đâu định mệnh chực chờ
Gặp nhau một thoáng bất ngờ lại yêu
Vòng xoay duyên nợ trớ trêu
Người dưng khác họ sao nhiều nhớ nhung
Hoàng hôn tím biếc mông lung
Tạ từ không nói ngại ngùng… hẹn nhau.
List thơ hoàng hôn theo chủ đề ý nghĩa
1. Thơ hay về hoàng hôn
BÓNG HOÀNG HÔN
Tác giả: Tú Nguyễn
Ta lặng lẽ giữa biển chiều êm ả
Bóng trăng soi nghiêng ngã ánh hoàng hôn
Tiếng tim yêu trên sóng vỗ dập dồn
Mái chèo khua thả hồn theo con nước
Thuyền lênh đênh con sóng đùa Trôi ngược
Mộng ước chúng mình như con nước vờn trăng
Núi nhô lên muốn níu cả cung hằng
Như tay anh níu vầng trăng em đó
Ta nhẹ nhàng lắng sâu từng hơi thở
Biển mênh mông nhưng không nỡ ồn ào
Cứ bình yên cho ta trao ân ái
Sóng rì rào như thẹn mãi vì ta.
Ánh trăng khuya như cũng đã sắp tà
Quay thuyền về ta miên man câu hát
Biển dịu êm đưa ta về bến bạc
Gió hiu hiu man mát đón bình minh.!
Một Chiều Thu
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Trời giăng mây tím gợi hoàng hôn
Lạc lõng gió thu dạ bồn chồn
Lá rơi ngõ vắng lòng hiu quạnh
Nắng đến bên chiều – tạnh mưa chưa?
Lối quen dạo ấy những ngày xưa
Sớm đón chiều đưa mỗi thu về
Giờ tay cô lẻ lau dòng lệ
Hồn lạc nơi nào? Nghe tim đau
Thời gian hờ hững vẫn trôi mau
Cớ sao ký ức chẳng phai màu?
Vẫn trông vẫn đợi – chờ ai đến?
Nhặt lá thu vàng… rơi nơi đâu?
Chờ Anh Dưới Hoàng Hôn
Tác giả: Hồng Giang
Em chờ anh chiều hoàng hôn màu tím
Nắng nhạt nhòa như lịm cả nhớ mong
Ngóng trông hoài đắng chát cả nỗi lòng
Mà sao mãi thuyền anh không trở lại
Sóng chiều nay cũng dập dồn hoang hoải
Bờ cát dài anh mê mải nơi đâu
Gió u mê xin hãy bắc nhịp cầu
Gửi đến anh cho tròn câu thề hẹn
Câu ước ao nửa chừng sao ứ nghẹn
Khúc giao mùa chợt chẹn đắng vành môi
Con nước ròng thuyền cứ lững lờ trôi
Mặc kệ bến tủi hờn ngồi trông ngóng
Giọt lệ sầu bờ mi em ứ đọng
Chiều hoàng hôn con sóng cũng lao xao
Nỗi nhớ kia sao lại cứ dâng trào
Đem ký ức ùa vào tim buốt giá
Ở nơi nào thuyền anh còn nghiêng ngả
Có hay rằng ….
Em hóa đá….
Vọng phu !
2. Thơ về hoàng hôn đẹp nhất
Vu vơ – tác giả Thanh Hùng
Nắng chiều lơ lửng quyện sương bay
Đếm thử bao nhiêu mới đến ngày
Chiếc lá nhẹ rơi theo gió mát
Ngỡ ngàng ta tưởng lọn heo may.
Có nắng vừa loang buổi xế tà
Để rồi nhường chỗ giọt mưa sa
Hắt hiu mây xám làm u tịch
Bất chợt bâng khuâng nhớ quá hà.
Ai làm lấp lánh hạt châu rơi
Giọt nước trong veo tưới xuống đời
Ta thấy nỗi niềm còn lắng đọng
Bềnh bồng theo những phút chơi vơi.
Gió làm hòa quyện sợi mây đan
Tí tách hạt mưa gõ nhịp đàn
Thấp thoáng trong vườn con dế ngủ
Mà lòng cảm thấy thật miên man.
Gọi chiều – tác giả Trúc Thanh
Chiều chậm lại chiều ơi…!
Cho tôi nhặt sợi mây chui vào ngủ quên trên tóc mẹ
Hái ký ức xanh rì còn dan díu hạt sương
Thả cong liềm trăng nửa chừng mây trú nắng
Cha khoác áo rêu đời thương kiếp Hạc Phù Điêu*
Chậm lại chiều ơi!
Tôi vút tuổi thơ lên trời gom mơ ước
Đuổi bắt khói lam mơn trớn ngọn lau gầy
Chậm lại chiều ơi cho lũ cò về kịp tổ
Khi gió mang mùa rắc trắng hoa cau
Chậm lại chiều ơi!
Tôi thả nhớ cho phù sa tắm gội
Gọi yêu thương về neo lại bến thơ
Chiếc lá khô trôi, con cá lìm kìm bơi lội
Cha gác dầm cuốn lưới buộc xuồng câu
Chiều chậm lại chiều ơi!
Tôi gọi tháng ba hít đầy hương hoa bưởi
Ngắt cọng rau ngò ngát hơi thở đồng quê
Chậm lại chiều ơi! Tôi nhặt nhớ thương về xâu chuỗi
Kết tặng mẹ môi cười thơm thảo trước… Chiều rơi
Hoàng Hôn Sau Mưa
Tác giả: Dương Hoàng
Em à trời đẹp lắm không
Hoàng hôn còn chút nắng hồng trên cao
Từng cơn gió thổi rì rào
Càng làm hớn hở xôn xao trong lòng.
Dịu dàng ta ngắm trời trong
Mây bay thấp thoáng quay vòng núi cao
Bên nhau anh thấy ngọt ngào
Nhìn hoàng hôn xuống ước ao an lành.
Bầu trời ngát một màu xanh
Gió lơi lả thổi trên cành đong đưa
Lá non mọc ở cành thừa
Vẫn còn run rẩy hạt mưa lụi dần.
Nhẹ nhàng ta dạo bước chân
Hạt mưa lất phất lúc gần lúc xa
Bên nhau một buổi chiều tà
Nghe lòng ấm áp thiết tha nghĩa tình.
Mưa từng hạt nhỏ lung linh
Hòa trong ánh mắt bóng hình của em.
Chiều Trên Biển Vắng
Tác giả: Biển Chiều
Ai đã từng dạo chân trên bờ cát
Ngắm lớp sóng xa dào dạt vỗ bờ?
Biển về chiều đẹp tựa những nàng thơ
Khi ánh hoàng hôn từng giờ buông thả
Rực bờ tây ánh hồng thơ mộng quá
Cảm xúc trào dâng thật lạ trong lòng
Nhìn chân trời tim cuộn nỗi chờ mong
Cảm giác bình yên như sà vòng tay mẹ.
Biển về chiều dịu dàng và lặng lẽ
Sóng rì rào khe khẽ hát lời ru
Sắc hoàng hôn nhuộm đỏ áng mây mù
Nhè nhẹ gió về…vi vu thông vẫy
Trong hoàng hôn biển đáng yêu quá đấy
Mỗi chiều về tôi lại thấy yêu thêm
Yêu trùng khơi yêu con sóng êm đềm
Yêu những con tàu ngày đêm hối hả
Xin chắp vần thơ viết về biển cả
Mộc mạc chân thành bởi đã quá yêu
Dâng hồn tôi xin tặng hết biển chiều
Cùng tim đỏ khắc tình yêu… mãi mãi.
3. Thơ chiều hoàng hôn ngắn
Đến nghe em
Tác giả: Mai Ngọc Thoan
Ta khao khát chiều hoàng hôn trên biển
Có được em như hò hẹn hôm nao
Để cùng trao thứ hương vị ngọt ngào
Hòa quyện với tiếng rì rào của sóng
Em có biết một người đang trông ngóng
Chờ phút giây lãng mạn ấy không em
Cứ trông hoài mải miết đã bao đêm
Mong sẽ có một chiều trên biển vắng
Ta và em được say đắm bên nhau
Cùng tận hưởng những phút giây dịu ngọt
Và cảm nhận điều con tim muốn nói
Em có nghe tiếng gọi phía khơi xa
Ngày đêm vẫn cồn cào cùng tiếng sóng
Đó chính là khát vọng của tình yêu
Đến nghe em, ta hẹn một buổi chiều
Hoàng hôn xuống trao hôn nồng cháy bỏng!
Ly khúc hoàng hôn
Tác giả: Phi Bằng
Tiễn em về ảo mộng khẽ khàng rơi
Hoàng hôn phủ chân trời đau ngả tím
Ơi vạt nắng đọng thềm rêu chết lịm
Tiếng dương cầm sai phím lạc vòng tay.
Im bóng đời gió lộng phũ phàng lay
Ngàn lá đổ muộn ngày xao nẻo vắng
Hong kỷ niệm chuốc men tình dai dẳng
Ý phai tàn, tim trĩu nặng sầu thương.
Êm lối mòn cỏ dại khuất màn sương
U uẩn gợn canh trường ngăn giấc ngủ
Nâng nhẹ cánh hoa lòng đang héo rũ
Ố màu tranh phai sắc nụ hôn buồn.
In khắc vào tâm khảm lệ mưa tuôn
Nhìn con suối xa nguồn trôi tản mạn
Hờn chi nữa để tâm hồn ly tán
Ở phương nào ai trút cạn niềm tin!
Có Những Chiều Như Thế - Mạc Phương
Có một chiều…khoảng trống thấy chênh vênh
Ánh hoàng hôn buồn tênh khi sắp tắt
Bóng người thương như chim trời cá lặn
Biết bao giờ mới gặp mặt nhau đây?
Có một chiều…góc phố nhỏ mưa bay
Em đợi chờ vận may về gõ cửa
Đem hương xuân trao tặng thêm lần nữa
Ướt môi mềm nhựa sống của tình yêu.
Có một chiều…bàn chân bước liêu xiêu
Chín bậc thang… tiêu điều trong kí ức
Bản nhạc trầm nhói đau nơi lồng ngực
Em biết mình đang kiệt sức vì anh…
Có một chiều…khoảng trời ấy trong xanh
Em lại thấy mong manh tia hy vọng
Vòng tay anh trao nụ hôn chín mọng
Vị ngọt ngào lắng đọng mãi trong tim.
CHIỀU BUÔNG
Tác giả: Hạnh Nguyễn
Chiều buồn buông vội câu thơ
Ngắm hoàng hôn đỏ thả tơ về trời
Buồn hiu quạnh quẽ bên đời
Ngắm mây lờ lững nhớ người phương xa
Dường như cũng chỉ mình ta
Bao chiều thương nhớ vào ra một mình
Hỏi mây hỏi gió lặng thinh
Một mình thương nhớ mối tình đơn côi
Mây chiều lờ lững cứ trôi
Trèo lên đỉnh nhớ ta ngồi buông câu
Chiều buông bao sợi tơ sầu
Là bao nhiêu nhớ nát nhàu con tim
Sương rơi lạnh buốt môi mềm
Giọt thương giọt nhớ khẽ len vào hồn
Ôm sầu lệ buốt rơi tuôn
Chìm vào giấc ngủ nỗi buồn vẫn theo.
4. Thơ về bầu trời hoàng hôn
Phố cũ chiều xuân
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Anh lạc loài xuân đến giữa trời mây
Trông cánh én tàn đông như vội vã
Phố yêu thương bỗng bây chừ xa lạ
Vắng một người xuân cũng hóa tàn thu?
Xuân đến rồi em còn lạc nơi mô?
Anh vẫn đợi một hồi âm không thấy
Ngóng rồi chờ mỗi sớm mai thức dậy
Ánh mắt nụ cười bờ tóc ngang vai
Em đi rồi xuân đến cũng phôi phai
Mơ gì đâu tình dãi dầu cay đắng
Sợ chiều sang hoàng hôn buồn lẳng lặng
Hiển hiện bóng người sợ đó là em
Chiều dần buông rơi nhung nhớ nhiều thêm
Lá cô đơn, thu rồi, thu, thu mãi
Xuân nơi đâu có khi nào xuân lại?
Khi em xa, xa mãi, mãi xa hoài…
Hoàng Hôn
Tác giả: Chưa rõ
Hoàng hôn ngõ vắng bần thần bắt gặp
Chiếc lá vàng lạnh ngắt giữa mùa thu
Miên man tâm tưởng cõi tạm mịt mù
Bầu trời mênh mông lời ru xa vắng
Hoàng hôn buông chạng vạng thinh lặng
Đất thờ ơ cây yên ắng bên thềm
Mùi khói bếp lập loè báo đêm
Nhớ giấc ngủ êm đềm quên lãng
Chờ cánh thiên di
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Khi chiều về thăm thẳm cuối trời xanh
Mây tim tím giăng giăng đầy hối hả
Lồng ngực đập phập phồng nghe rất lạ
Hồn chông chênh rơi rớt những muộn phiền
Ngày hôm ấy phố thẫn thờ trông ngóng
Hạ lạnh lùng mưa tiễn bước em đi
Thu dằng dặc một trời vàng võ khóc
Gió nặng nề xao xuyến cánh thiên di
Từ ngày ấy sầu đằng đẵng nghìn thu
Bóng chiều loang in sương khói mịt mù
Ta ngơ ngác một hồn thu xơ xác
Tình liêu xiêu mỏi rũ sợi yêu rung
Để chiều nay tơ nắng rớt rơi đây
Giữa mênh mông thương nhớ rụng vơi đầy
Bóng hoàng hôn ngại ngần thôi ráng đỏ
Đã muộn màng… giữ lấy… cánh chim bay…
Mưa Hoàng Hôn
Tác giả: Tùng Trần
Hồn miên man đôi chân chiều lạc bước
Hay vẫn còn nhớ chỗ trước từng qua
Hình như mình vừa thấy nỗi xót xa
Khi giờ đây trở thành hai kẻ lạ
Chợt nhớ ai khi hoàng hôn bóng ngã
Kỷ niệm buồn theo gió đã về đây
Hạt bụi nào nơi khoé mắt cay cay
Bổng giọt mưa rơi dài chiều nắng hạ
Không trách ai vội quên lời sắc đá
Chỉ giận đời sao lại quá mỉa mai
Dẫu biết rằng người còn có tương lai
Cách buông tay là điều nên chọn lựa
Nhưng cớ sao đôi mắt còn đọng ứa
Khi bầu trời chia hai nửa thương yêu
Hoàng hôn buồn đôi chân bước liêu xiêu
Chẳng biết sao lòng nhớ nhiều đến vậy
Cũng biết rằng đã mất nhau mãi mãi
Hà cớ gì mà ngây dại ngu ngơ
Người ra đi còn một kẻ mong chờ
Nhưng thuyền đã ra khơi tìm bến mới
Hoàng hôn buồn mưa chợt về giăng lối
Cho tâm hồn lạnh buốt cả tim côi
Mưa vô tình chỉ lất phất tuôn rơi
Cũng đủ để bầu trời thêm ảm đạm.
5. Thơ về bình minh và hoàng hôn
Hoàng Hôn
Tác giả: Chưa rõ
Hoàng hôn xuống ráng hồng sao vội tắt?
Để màn đen phủ kín cả không gian
Khói lam chiều lững lờ trên mái lá
Ngày đi qua, đêm xuống thật nhẹ nhàng
Ta nhắm mắt để đêm dài trôi nhẹ
Ngủ thật say để mộng mị không còn
Buông tay ra đón về bao ước vọng
Buồn đi qua, vui vẻ đón nắng vàng
Sống chậm lại lắng nghe và cãm nhận
Sáng bình minh chiều lại xuống hoàng hôn
Thời gian qua chất đầy vào ký ức
Chuyện vui buồn thoáng đến rồi lại đi.
Bình Minh Và Hoàng Hôn
Tác giả: Chưa rõ
Bình minh là tia nắng
Tỏa sáng phía trời đông
Là biển cả mênh mông
Nhuộm một màu xanh ngắt
Cánh hoa vội chớp mắt
Vội bật cười sớm mai.
Hoàng hôn có gì sai
Nắng phai vàng bông lúa
Sóng lững lờ ngọn lửa
Đỏ úa một khoảng trời
Cánh hoa vội buông lơi
Rơi khẽ – màn đêm muộn.
Bình minh và hoàng hôn
Hai sắc màu riêng biệt
Muôn đời ai cũng biết
Sao em chẳng nhận ra.
Ở nơi ấy mãi xa
Phút giây nào anh tỏ
Nơi này em thương nhớ
Chẳng nhận ra đêm ngày.
Bóng Hoàng Hôn
Tác giả: Tú Nguyễn
Ta lặng lẽ giữa biển chiều êm ả
Bóng trăng soi nghiêng ngã ánh hoàng hôn
Tiếng tim yêu trên sóng vỗ dập dồn
Mái chèo khua thả hồn theo con nước
Thuyền lênh đênh con sóng đùa Trôi ngược
Mộng ước chúng mình như con nước vờn trăng
Núi nhô lên muốn níu cả cung hằng
Như tay anh níu vầng trăng em đó
Ta nhẹ nhàng lắng sâu từng hơi thở
Biển mênh mông nhưng không nỡ ồn ào
Cứ bình yên cho ta trao ân ái
Sóng rì rào như thẹn mãi vì ta.
Ánh trăng khuya như cũng đã sắp tà
Quay thuyền về ta miên man câu hát
Biển dịu êm đưa ta về bến bạc
Gió hiu hiu man mát đón bình minh.
Ngủ Yên Trong Mắt Em
Tác giả: Nguyễn Hoàng
Ta tưới mát em
Bằng dòng suối yêu đương
Ta dẫn em đến tận cuối con đường
Nơi bình minh và hoàng hôn không còn tranh chấp.
Nơi hương cỏ hoa mênh mang tràn ngập
Thấm đẫm nồng nàn chỉ ta và em.
Ta thắp sáng em
Bằng ngọn lửa tim ta vừa nhen nhóm lại.
Lửa hoang dại cháy cả đêm đen bốc cao mãi.
Lửa thiêu trụi mọi buồn đau, bải hoải
Lửa đốt hết sầu đông buốt giá dẳng dai.
Ta hòa tan em trong hoan ca miệt mài.
Ta uống môi em
Từng giọt tình say ngất ngây
Như đang uống cả đầy vơi thương nhớ.
Dẫn dắt con tim quay về một thuở
Ta yêu em vòng tay còn bỡ ngỡ
Hồn rung lên dào dạt những vần thơ.
Ta nhìn mắt em
Vẫn như những vì sao rạng ngời trong đêm.
Em âm thầm ở trên cao tỏa sáng
Ta dang tay hứng đầy theo năm tháng
Triệu ánh sao từ nơi ấy mắt em
Rồi ta ngủ yên, từng giấc khuya êm đềm.
6. Bài thơ ngắm hoàng hôn đẹp
Du Ngoạn
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Êm đềm nguyệt toả dạo thuyền chơi
Để ngắm hoàng hôn giữa đất trời
Cảnh liễu buông mành bên thác nước
Màn trăng thả bóng cạnh dòng khơi
Trà thơm nhấp giọng ngâm vài tiếng
Rượu ấm nhâm nhi vịnh mấy lời
Đất việt kỳ quan ngời sắc thắm
Non ngàn vạn kiếp mãi hoài phơi.
Ngắm Hoàng Hôn
Tác giả: Cong Chinh
Trải qua mấy chục mùa thu
Thời gian thấm thoát đã vù tóc bay
Thanh xuân đã khỏi tầm tay
Xế chiều chỉ những ngày này mà thôi.
Hôm nay mây gió vẫn trôi
Chiều vui lững thững cháu tôi với mình
Táy máy với chiếc máy hình
Ghi lại đôi net lình xình này thôi.
Tụt xuống đến tận chân đồi
Chân run gối mỏi mới ngồi nghĩ suy
Cuối cùng ta ôm được gì?
Nhà to rỗng tuếch, vàng thì còng lưng
Của ăn bụng chứa có chừng
Thứ ngon bổ bớt chậm dừng mà thôi
Đẹp giờ là ngắm mây trôi
Thưởng hoa ngắm vịt cạnh tôi có nàng…
7. Thơ hoàng hôn Đà Lạt mộng mơ
Hoàng Hôn Đà Lạt
Tác giả: Phạm Kiên
Mờ sương hay gió đùa mây
Mà e ấp phố lam say ít nhiều
Mượt xanh non nước mỹ miều
Vẳng đưa vọng lại chuông chiều an nhiên.
Thiên Đường Đà Lạt
Sưu tầm
Con nắng nhạt vàng ong trời Đà Lạt
Vần thơ ai bát ngát một cung tình
Hoàng hôn buông ánh điện sáng lung linh
Bao kể khát rùng mình tâm lơi lả
Đêm Đà Lạt tỏa hương thơm khôn tả
Anh tới đây uống cả giọt hồn em
Đắm say rồi ! Ngắm mãi cánh hoa mềm
Tưởng chừng đã say thêm lời thơ vọng
Gió Đà Lạt nhẹ nhàng hương lay động
Dìu dịu ơi! như sống ở cung tiên
Mây bồng bềnh lượn khắp các lũng – triền
Hoa ngũ sắc cánh hiền dâng sương phủ
Lời thơ rót biết bao giờ cho đủ
Nét đậm đà buông rũ cả chân mây
Một lần thôi anh đã đến nơi đây
Tình em đó đong đầy hồn cát sỹ
Trời Đà Lạt của những ngày mộng mị
Gieo lòng người thi vị đậm thiết tha
Mưa bui giăng trên lối vắng mù xa
Thiên đường cõi bao la trời Đà Lạt !
Hẹn Ước
Tác giả: Cỏ Dại Sang Mùa
Anh hẹn em ngắm hoàng hôn Đà Lạt
Cùng rời xa nơi bụi bặm phồn hoa
Để về với vườn chiều tà nắng nhạt
Xây khung trời ẩn dật của riêng ta
Sương phủ giăng và gió lộng la đà
Mi êm quá nên hòa tan băng giá
Nụ cười em đã hóa thành tất cả
Anh viết gì vào một bản tình ca?
Chỉ đôi ta giữa núi rừng thoáng Hạ
Trong lâu đài tình ái rất nguy nga
Dù anh biết điều ấy sẽ rất xa
Nhưng mãi mãi chờ em như tượng đá
Những vòng tay hãy còn đầy lơi lả
Thơ em còn làm rời rã bao la
Thuyền tình anh, em xem là chiếc lá
Rất vội vàng Thu tiễn biệt trôi qua
Ước ngày mai Đông hát khúc phôi pha
Xuân chếch choáng uống tình em nghiêng ngã
Thắm mùa vui tươi hồng quanh đôi má
Anh vỡ òa niềm hạnh phúc kiêu sa
8. Thơ hay về hoàng hôn Hồ Tây
CHIỀU HỒ TÂY
Thơ: Lan Dạ Hương
Một chiều dạo bước Hồ Tây
Mênh mang dịu nhẹ đắm say lòng người
Gió ru những nụ hồng tươi
Trên môi em cười hút cả hồn anh
Trời xanh mặt đất hiền lành
GIữa nơi nhộn nhịp vẫn dành một bên
Nên thơ chút cảnh êm đềm
Buông lời đối họa cho mềm câu thơ
Dệt thêm những sợi ước mơ
Mong một bến bờ mình vẫn bên nhau.
Chiều Hồ Tây
Tác giả: Ngọc Minh
Hồ Tây sóng vỗ miên man
Hoà cùng bản nhạc râm ran ve sầu
Chiều tan phượng thắm sắc màu
Cánh hoa bay nhẹ xuống câu thơ buồn
Bằng lăng tím biếc hoàng hôn
Lộc vừng đỏ thắm rèm buông hững hờ
Liễu buồn xoã tóc ngẩn ngơ
Từ bao lâu đứng đợi chờ người yêu
Chùm muồng hoàng yến yêu kiều
Vàng tươi trong ánh nắng chiều Hồ Tây
Bao loài hoa đẹp đắm say
Cùng nhau khoe sắc chiều nay bên Hồ…
Tây Hồ
Tác giả: Hoàng Thanh Hương
Gương soi lấp loáng Tây Hồ
Giữ lưu cảnh sắc Thủ Đô đẹp giầu
Cờ hoa rực rỡ muôn màu
Phố phường rạng rỡ nối cầu muôn phương
Anh về chiều tím nhớ thương
Mênh mang sắc rạng tỏa hương ngọt ngào
Bông Hồng e ấp xuyến xao
Hoàng hôn vương nắng nghiêng chào duyên xinh
Bồng bềnh mơ mộng lung linh
Dáng ai soi bóng , chữ tình đậm sâu
Mắt em cười , giọt ngọc châu
Chìm trong khuôn ngọc rực màu tình yêu
Sương lam mỏng phủ hồn phiêu
Mơn man ẩn bóng ái Kiều thướt tha
Hồ Tây mơ mộng hồn ta
La đà bóng xõa chiều tà ngóng Xuân.
NỖI NHỚ
Thơ: Hồng Hoa
Hoàng hôn về lòng vương vấn Hồ Tây
Nhớ kỷ niệm những ngày bên phố cổ
Thu vừa sang gió chập chờn rung đổ
Làm lá nghiêng chao đảo rớt bên đường.
Hồ Tây chiều trời cũng vội buông sương
Hàng liễu đứng cũng dường như than thở
Một mình em từng giờ…gom thương nhớ
Lòng bâng khuâng duyên nợ của đôi mình.
Gió chẳng về dòng nước khẽ lặng thinh
Sông vắng lặng đong tình im ắng quá
Ngồi bên nhau giữa phương trời xa lạ
Thương nhớ này như đã thấm vào tim.
Em cùng Anh hạnh phúc mãi kiếm tìm
Câu duyên nợ…như mò kim đáy biển
Nhưng bóng em vẫn hiền hòa ẩn hiện
Mãi bên nhau lúc nguy biến cuộc đời.
9. Thơ về hoàng hôn Phú Quốc
Phú Quốc Ơi
Tác giả: Tạ Thăng Hùng
Ta trở về thăm Phú Quốc chiều nay
Nghe biển sóng, trải màu xanh lên cát
Bốn bề gió, bốn bề vang tiếng hát
Ta đứng nhìn lồng lộng biển trời say
Những con tàu vượt sóng giữa trời mây
Biển gọi gió, rì rào con sóng vỗ
Đất liền vẫy bàn tay, lòng hớn hở
Du khách về, nhà mới dựng xây thêm
Những bãi dài, màu cát nắng dịu êm
Ngày ta đến, biển nồng nàn đến thế
Dấu chân cát, thì thầm con sóng kể
Chuyện ngày xưa như vừa mới hôm nào
Nay trở về như thức giữa chiêm bao
Mà tha thiết bàn tay em nắm mãi
Biển Phú Quốc ru hồn ta mát rượi
Gió biển trèo lên tóc rối làm thơ
Ta lặng im nghe sóng hát ngẩn ngơ
Lòng thổn thức, bồi hồi căng ngực thở
Ôi Phú Quốc như một nàng tiên nữ
Đẹp lung linh trong nắng ấm mặt trời
Ơi biển tình Phú Quốc của ta ơi
Sợ mai, mốt khi trở về Hà Nội
Càng thêm nhớ biển trời xanh vời vợi
Nhớ em và Phú Quốc của lòng ta…
Phú Quốc
Tác giả: Văn Liêm
Đã lâu lắm mới trở về với biển
Nghe quanh ta tiếng sóng dạt dào
Phú Quốc đây rồi chợt thấy nao nao
Biển hồi hộp gió nồng nàn vị mặn.
Hòn ngọc xanh giữa biển trời vô tận
Vẫn ngày đêm thao thiết nhớ đất liền
Cánh rừng già đang say giấc ngủ yên
Chợt tỉnh giấc nghe cuộc đời sôi động.
Từ lòng đất những lời thề sâu nặng
Vẫn thì thầm nhắn nhủ đến mai sau
Mảnh đất này đã nếm trải thương đau
Đã quằn quại trong nhà tù Phú Quốc
Ở nơi đây những con người bất khuất
Đã hy sinh cho đất mẹ trường tồn
Cho những cánh rừng mãi mãi xanh non
Cho biển cả giầu con tôm con cá.
Biển Phú Quốc chiều nay xanh quá
Cho con măng con nục tìm về
Cho những con người lấn biển đam mê
Sống chân chất mặn mòi tình biển cả.
10. Thơ hoàng hôn màu tím hay
HOÀNG HÔN TÍM
Tác giả: Toàn Tâm Hòa
Em về ngã nón chiều trôi
Hoàng hôn tím nhặt để rồi tương tư
Đã yêu màu tím bao chừ
Mà sao em giữ khư khư chẳng rời !?
Khẽ cười em bảo với tôi
Màu hoa tím ấy thay lời thủy chung
Trời xui có buổi tương phùng
Giữa hoàng hôn tím muôn trùng xuyến xao
Tôi về trời đất chênh chao
Màu tim tím ấy quyện vào trong mơ
Lẽ đâu định mệnh chực chờ
Gặp nhau một thoáng bất ngờ lại yêu
Vòng xoay duyên nợ trớ trêu
Người dưng khác họ sao nhiều nhớ nhung
Hoàng hôn tím biếc mông lung
Tạ từ không nói ngại ngùng … hẹn nhau !
Tự Khúc Tháng Tư
Tác giả: Trương Phương Linh
Tháng tư của anh…ngày gió và em
Góc phố nhỏ
Ôm cuộc tình sâu lắng
Loa Kèn nở
Da em mềm sắc trắng
Bờ môi ngoan thơm ngọt một làn hương
Tháng tư của anh…dệt mộng yêu đương
Bằng mơ ước
Những đợi chờ, mong nhớ
Mười năm trôi
Trên nhánh đời đã lỡ
Chiều hạ buồn…tan vỡ một giấc mơ
Tháng tư của anh…còn lại bài thơ
Và trong em
Cả vùng trời kỷ niệm
Chiều chia ly…
Phủ hoàng hôn màu tím
Có bao giờ…trên lối nhớ gặp nhau…?
CHIỀU TÍM
Tác giả: Bình Minh
Em ngồi đó một chiều tím biếc
Lòng thấy buồn luyến tiếc nhớ thương
Mà nghe tình cũ vấn vương
Lời xưa thề hẹn má hường gửi trao
Lòng bỗng thấy xôn xao luyến nhớ
Những ân tình một thuở bên nhau
Mình cùng hẹn đến mùa sau
Trầu xanh cau trắng về nhau tương phùng
Nào ai biết mịt mùng chiều tím
Hoàng hôn về tắt lịm tơ duyên
Mong cho tình ấy ngủ yên
Vì ai đã bội lời nguyền thuở xưa
Ta chẳng cần đón đưa chi nữa
Chỉ một mình ở giữa hoàng hôn
Chiều nay gió lặng mây buồn
Hoàng hôn vẫn tím mây luồn nhớ thương.
Gửi Cho Anh
Tác giả: Sgecstasy
Gửi cho anh hoàng hôn màu tím
Im lặng sông khép kín niềm riêng
Gửi cho anh sợi tóc muộn phiền
Viên sỏi nhỏ trong miền ký ức
Gửi cho anh đêm dài thao thức
Môi héo gầy thiếu vắng nụ hôn
Gửi cho anh nước mắt tuổi hờn
Mắt quầng thâm yêu người tận tuyệt
Gửi cho anh nửa vầng trăng khuyết
Giọng ca trầm tha thiết nhớ thưong
Gửi cho anh bụi đỏ trên đường
Người xa khuất mùi hương lắng đọng
Gửi cho anh ngày sau ước vọng
Vực sâu buồn tình mộng trăm năm
Gửi cho anh bóng tối chổ nằm
Chăn gối lạnh em nằm lẽ bóng
Gởi cho anh biển mênh mông sóng
Đêm rả rời ảo vọng tình yêu
Gởi cho anh đau đớn ít nhiều
Tiếng thở dài tình yêu đã mất.
11. Thơ tình về chiều hoàng hôn
TÌNH MÃI BƠ VƠ
Tác giả: Cỏ Hoang Tình Buồn
Thể thơ: Bát ngôn
Ngồi miên man nơi vùng xưa kỷ niệm
Hoàng hôn buồn phủ tím cả rừng cây
Gió thổi qua! làm mây kéo giăng đầy
Rừng thay lá nằm vây quanh chốn cũ.
Giữa hoang vu mùa Thu buồn trốn ngủ
Lòng ngậm ngùi đếm đủ nỗi sầu riêng
Hồn đi hoang tan biến khắp mọi miền
Ôm đau đớn triên miên…đầy nước mắt.
Hãy nắm tay mình cùng luôn siết chặt
Đừng bỏ tình…làm quặn thắt lòng đau
Dẫu trần gian cuộc sống có muôn màu
Mình đừng để mất nhau thành quá khứ.
Tình yêu em..nguyện suốt đời níu giữ
Nên nhớ thương mọi thứ mãi luôn còn
Vẫn đứng chờ nơi chốn cũ hoàng hôn
Lòng day dứt bồn chồn mong nhớ lắm.
Bởi tình em…âm thầm nhưng sâu đậm
Khi mất nhau luôn gặm nhấm đau buồn.
YÊU LẠI TỪ ĐẦU
Tác giả: Diệp Ly
Thể thơ: Song thất lục bát
Hoàng hôn xuống màu thu tàn úa
Khép vòng tay nghe gió mùa sang
Lời thương lời nhớ dở dang
Thương sầu một gánh đa đoan một đời
Chiều dần khuất chơi vơi miền nhớ
Xót xa lòng trăng vỡ mành sương
Tàn y ấp ủ dư hương
Cổ gương tìm bóng má hường phôi phai.
Đêm mộng mị chưa say đã tỉnh
Sầu tương tư phủ kín lời thơ
Nép trong khoảng lặng đợi chờ
Hoa rơi nước cuốn mịt mờ tình xa.
Cố níu giữ trong ta kỷ niệm
Buổi ban đầu ước nguyện còn vương
Bão tan nắng trải cuối đường
Tim yêu thắp lửa tình trường còn nhau.
Tay đan yêu lại từ đầu
Cho đàn ô thước bắc cầu sông Ngân.
Hoàng Hôn Tình Em
Tác giả: Thiện Sử
Lẫn trong nỗi nhớ bộn bề
Hoàng hôn dần nhuộm lê thê cõi lòng
Chỉ là nặng gánh riêng chung
Chỉ là ôm ấp hoài mong mới buồn
Người đi khuất dạng sơn truông
Đôi lần trở gót cội nguồn thuở xưa
Lá thu góp nhặt mấy mùa
Tình em cứ mặc nắng mưa vẫn chờ
Chờ khi sương mỏng giăng tơ
Nắng mai nhuộm dãy núi mờ đằng xa
Chờ vầng mây bạc vắt qua
Phũ trùm nỗi nhớ chiều tà… hoàng hôn
Chim xa mỏi cánh bồn chồn
Chuông chùa xóa dịu… thiệt hơn… hận thù
Còn ai dáng dấp vọng phu
Chìm trong sương khói mịt mù mỏi mong
Tình em nhuộm tím sầu đông
Bới niềm băng giá chất chồng dài thêm
Mình ên góp nhặt ưu phiền
Cất vào một góc hồn riêng đợi chờ.
HOÀNG HÔN LY BIỆT
Tác giả: Diệp Ly
Thể thơ: Bát ngôn
Chiều rơi rồi lại một chiều ly biệt
Em trở về trong da diết nhớ thương
Để mình anh bên kia dốc đoạn trường
Một lối mộng hai con đường dang dở.
Hoàng hôn buông niềm riêng càng trăn trở
Khối tình sầu nức nở giữa buồng tim
Một thoáng yêu mà suốt kiếp đi tìm
Trời biển rộng mờ bóng chim tăm cá.
Tia nắng nhạt hắt hiu trên ngàn lá
Heo may buồn lã chã giọt sầu loang
Thời gian ơi sao cay đắng bẽ bàng
Lời từ tạ ngỡ ngàng trong nuối tiếc.
Gửi về anh một mối tình tha thiết
Mai xa rồi đâu biết có còn không
Hoàng hôn rơi cho thương nhớ ngập lòng
Từng ảo ảnh mênh mông chiều vẫy gọi.
Chiều Hoang
Tác giả: Võ Ngọc Cẩn
Chiều đông con nắng đi hoang
Tình yêu dẫu vỡ vẫn còn tơ vương
Đường xa mờ mịt mù sương
Sầu giăng mấy lớp bụi đường trên vai
Hoàng hôn vẫy gọi đêm dài
Tiếng con chim nhạn bi ai gọi bầy
Gió lùa xám ngắt màu mây
Mưa bay lất phất lạnh đầy không gian
Bơ vơ chiếc bóng vỏ vàng
Liêu xiêu chân bước lệ tràn bờ mi
Người như đôi cánh chim di
Mùa đông tránh rét bay đi phương nào
Đêm về không ánh trăng sao
Nghe côn trùng khóc giữa bao la buồn
Tâm tư dậy ngọn sóng cuồng
Biết làm sao hiểu cội nguồn niềm đau
Thời gian đâu dễ phai màu
Cho nên nỗi nhớ ngàn sau vẫn còn
Chiều đông con nắng đi hoang
Trời còn mưa nắng ta còn nhớ em
CHIỀU NẮNG TẮT
Tác giả: Nguyễn Hưng
Thể thơ: Bát ngôn
Nỗi nhớ về khi hoàng hôn tắt nắng
Ngỡ chiều tàn đã vắng những xôn xao
Sao trong tim còn mãi tiếng thì thào ?
Bờ môi khô chợt cào cồn cơn khát
Mùa sa mạc trên con tim tan nát
Tiếng yêu thương mặn chát buổi phân kỳ
Giọt sầu đọng trĩu nặng trên khoé mi
Ngàn lá trút lối đi mình anh bước
Bụi thời gian chẳng lấp nổi vết xước
Trong con tim giọt nước mắt nghẹn ngào
Chiều lại chiều nỗi nhớ lại nôn nao
Tím chân trời chênh chao vạt nắng xế
Cố dằn lòng đứng bên bờ thác lệ
Níu làm sao ước thệ đã tro tàn
Bên dốc tình cơn gió đến than van
Cơn sóng nhớ lại tràn loang chiều vắng
Cuộc ái tình đã mang bao cay đắng
Làm sao đây để lặng những sóng hờn ?
Khi bão lòng vẫn gào thét từng cơn
Và nỗi đau còn vờn không thể dứt
Bao kỷ niệm hơn một lần muốn vứt
Nỗi nhớ em… lại nức nở gọi về.
CÒN LẠI GÌ
Tác giả: Nguyễn Hưng
Thể thơ: Bát ngôn
Ai thả buồn vào lãng đãng chiều đông
Để hoàng hôn mênh mông màu tím nhớ
Giọt lệ nào rơi trên cuộc tình lỡ ?
Khiến hồn ta như ngỡ kiếp thu tàn
Ta cuối chiều lạc lõng bước quan san
Mang nỗi sầu nhuộm lên ngàn xác lá
Hoàng hôn rơi hay con tim ta đã…
Rỉ máu đào muôn ngả chốn hồng hoang
Đời lữ thứ bàn chân mãi lang thang
Hỏi mấy bận ngỡ ngàng nơi viễn xứ
Giấc mộng hồng vẫn đâu đây do dự
Chẳng chịu về ngự trị trái tim côi
Ta lắng nghe từ ký ức xa xôi
Gió thoảng về bồi hồi lên mắt nhớ
Muốn cố quên một bóng hồng duyên nợ
Sao tim sầu lại vỡ lúc chiều rơi ?
Biết về đâu khi nỗi nhớ đầy vơi
Khi chiểu nay ngập trời sương giăng lối
Nắng đã tàn bầy chim bay rất vội
Mặc nỗi sầu lạc lối giữa hoàng hôn
Ta tìm ta trong chất ngất cô đơn
Còn lại gì ngoài cơn mưa ngày cũ
Và con tim cạn máu đào héo rũ
Mãi không ngừng vần vũ những niềm đau.
12. Thơ nắng chiều hoàng hôn
Chiều Thương
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Hoàng hôn lác đác hạt mưa ngâu
Gió qua mệt mỏi cánh nhạn sầu
Đôi lời thề hẹn mùa thu trước
Theo gió tìm về – anh tôi đâu?
Sao anh hờ hững lòng cô phụ?
Neo bến trùng xa: khách lãng du?
Câu hò bến đợi còn muôn thuở
Thuyền đi biền biệt chẳng tạ từ
Từ ngày anh đi, từ dạo ấy
Thu bỗng buồn tênh ở chốn đây
Đêm đêm nghe lá rơi bờ nguyệt
Lạnh lẽo hồn côi nhớ thương đầy
Dẫu biết anh xa ngàn vạn dặm
Tôi ngóng chờ gì mộng trăm năm?
Thầm trách tim yêu còn bé bỏng
Cứ mãi đợi chờ tình xa xăm…
Sao…?!?
Tác giả: Hương Ngọc Lan
Sao lâu quá anh không về chốn cũ
Nơi hẹn đầu bên quán vắng ven sông
Thuở xa xưa tình tha thiết mặn nồng
Con sóng nhỏ, chứng nhân
lời nguyện ước
Anh có nhớ chiều nào ta chung bước
Dưới nắng chiều hoàng hôn rớt trên vai
Quyện hòa nhau đôi bóng ngã đường dài
Mà mộng ước được tròn duyên vai ngẫu
Sao lâu quá anh không về chốn cũ
Bến sông chờ nay im vắng buồn tênh
Cánh lục bình trôi theo nước lênh đênh
Không có gió mà sông Tiền dậy sóng
Con phố nhỏ chỉ mình em trông ngóng
Lối quen về mà lại thấy mênh mông
Tiếng mưa rơi như tiếng khóc trong lòng
Sầu lặng lẽ nhớ thương người xa vắng
Sao lâu quá anh không về chốn cũ
Vạt nắng chiều nghiêng phai dấu yêu xưa
Ngàn lời yêu giờ bỗng hóa ra thừa
Lời anh hứa vỡ tan như bọt sóng
Một Chiều Thu
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Trời giăng mây tím gợi hoàng hôn
Lạc lõng gió thu dạ bồn chồn
Lá rơi ngõ vắng lòng hiu quạnh
Nắng đến bên chiều – tạnh mưa chưa?
Lối quen dạo ấy những ngày xưa
Sớm đón chiều đưa mỗi thu về
Giờ tay cô lẻ lau dòng lệ
Hồn lạc nơi nào? Nghe tim đau
Thời gian hờ hững vẫn trôi mau
Cớ sao ký ức chẳng phai màu?
Vẫn trông vẫn đợi – chờ ai đến?
Nhặt lá thu vàng… rơi nơi đâu?
Hoàng Hôn Đợi
Tác giả: Huỳnh Nhật Minh
Gió ơi sao gió nỡ vô tình
Thổi bụi vào đôi mắt xinh xinh
Cho lệ đẫm nhòa đôi mắt ướt
Cho dáng đơn côi hắt hiu tình
Em đợi ai? Nắng chiều sắp tắt
Cứ một mình nhặt hạt nắng rơi
Nhen tình yêu trong chiều tím tơi bời
Hoàng hôn bỗng vỡ òa đôi lời khóc
Gió nặng trĩu thầm rơi mệt nhọc
Khẽ hôn vào làn tóc em xinh
Em về đi! Đứng đợi làm gì
Ai đợi ai? Ai đi ai đợi?
13. Thơ bóng chiều tà đặc sắc
Đợi Người Yêu
Tác giả: Hữu Nghĩa
Chiều nay lặng nhìn theo lối nhỏ
Ôm giá băng tưởng thầm người yêu tới
Làn khói thuốc làm xóa mờ đôi mắt
Bóng chiều tà mà chẳng thấy em qua,
Khi hoàng hôn phủ trùm trên đỉnh núi
Tôi quay về từng nhịp bước lê thê
Và như thế cứ mỗi chiều như thế
Để dòng đời muôn kiếp phải đơn côi.
Bóng Chiều Tà
Tác giả: Lê Cảnh Tiến
Trở lại nhà xưa nắng tiễn ngày
Nghe đời thiếu hẳn một vòng tay
Ngùi bên bếp lửa không còn mẹ
Lạnh giữa vần thơ chẳng có thầy
Lối cũ thu vàng giăng vạt cỏ
Quê nghèo gió nhạt đuổi vầng mây
Mù lơ lửng cuộn đầu sông vắng
Vẫn bóng người xưa vẻ guộc gầy.
14. Bài thơ ngắn chiều tà buồn
Chiều Tà
Tác giả: Mr.Smile
Cành cây xơ xác, ánh chiều tà
Nỗi buồn khó tả như ngắm hoa
Nay nở, mai tàn, trong một thoáng
Chớp mắt, trăm năm tuổi đã già.
Bóng Chiều
Tác giả: Đắc Khang
Nắng nghiêng nghiêng theo bóng chiều tà
Hàng tre dạo bước gió la đà
Xanh xanh một nhịp hoa ánh đỏ
Bóng chiều thơ thẩn,đợi ngày qua.
Chiều Tà
Tác giả: NGUYỄN THÁI CƠ
Chiều tà ngã bóng chổ em ngồi
Bến đò đã vắng nước ngừng trôi
Cỏ hổ bên đường đang gục lá
Hoa hồng chậu cảnh chẳng đâm chồi
Dế mèn cất tiếng tìm thêm cặp
Chim cũng rủ nhau về ngủ thôi
Người đi xa rồi không trở lại
Kẻ bước gần bên chẳng thành đôi
15. Thơ ánh chiều tà ấn tượng
Cảnh Chiều
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Chiều nhá nhem sót vài ba sợi nắng
Tiếng ve sầu nghe trĩu nặng nhớ thương
Con bìm bịp ca lên nỗi vấn vương
Đám phù du tủi hờn sương và gió.
Nghe tiếng ếch kêu râm ran đâu đó
Có con ong quên mất ngõ đi về
Chiều muộn rồi ai bảo cứ si mê
Luyến lưu chi nhụy hoa tàn chiều tối.
Em đi theo ánh chiều tà buông vội
Để anh buồn ngơ ngẩn ngắm mây trôi
Nơi xa xôi chắc đã lãng quên rồi
Tình yêu ơi xin hãy thôi còn nhớ…
Những Mùa Hạ Vắng
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Em có thấy hạ về trong nắng muộn?
Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,
Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,
Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?
Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn
Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm
Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…
Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối
Mùa hạ sang phượng cháy những con đường
Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,
Như giận hờn một kẻ đã từng thương?
Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt
– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…
16. Thơ Đường chiều tà hay
Người Tình Năm Cũ
Tác giả: Thiên Ân
Người tình Văn Khoa năm cũ
Bao nhiêu thập kỉ mờ xa?
Tóc bay hồn còn quyến rũ
Mùa thu rụng cánh … chiều tà
Một thời , gom trang nhật ký
Ta chép trang thơ đầu mùa
Giảng đường ,trầm ngâm, mộng mị
Thương thầm đôi mắt người xưa
Tung tăng, cuối trời gieo mộng
Đôi chân rớt nhẹ đường chiều
Ta vội ôm choàng chiếc bóng
Ngu ngơ, bỡ ngỡ…tìm yêu
Con đường mon men rảo bước
Cây non ngày ấy… hóa già
Chuyện tình nào ai biết trước?
Dĩ vãng , nhạt nhòa, bến xa
Mấy năm cúi đầu lặng lẽ?
Ta không trở lại bao giờ?
Bóng người Văn Khoa, ngày trẻ
Giấu vào một góc trời thơ
Thời gian như dòng nước chảy
Xô nhau ,trôi dạt nửa đời
Nhặt là vàng rơi, ngây dại…
Ngậm ngùi, giọt nắng gãy đôi…
Một Thoáng Trà Cổ
Tác giả: Phạm Ngọc Vĩnh
Về Trà Cổ với rừng dương
Chiều tà lấp lánh vấn vương thả hồn
Bãi nằm đợi ánh hoàng hôn
Đã nghe tấu nhạc dập dồn khơi xa
Thuyền về vui bạn vui ta
Cá tôm hương biển quê nhà ngon ơi
Ghẹ tươi phô sắc da trời
Mực thơm thả vị nụ cười đón đưa
Kể sao…kể hết cho vừa…
Lắng màu hải sản say sưa bãi cồn
Nụ hồng, Đối mộng, Trích ong
Đé lưng tròn lẳn, Bẹ phồng hai mang…
Nói cười rộn rã chiều sang
Ngày vui bao những rộn ràng đón đưa
Khách về kín bãi say sưa
Một đời mấy cuộc vui chưa biển chiều
Chưa đi sao nói lên điều
Địa đầu Móng Cái phiêu diêu mộng tình
Biển vui thả hết nỗi mình
Bâng lâng Trà Cổ dập dình biển ru
17. Thơ hay về hoàng hôn mùa đông
Hoàng Hôn Trông Thấy
Tác giả: Chưa rõ
Ta thấy trong thơ một nỗi buồn
Giọt sầu đông cứng lệ thầm tuôn
Cớ sao chất ngất bầu tâm sự
Trong bóng hoàng hôn gió nhẹ luồn?
Ta thấy trong thơ một nỗi lòng
Hỡi người năm ấy có còn không?
Có từng trở lại nơi hò hẹn
Để người chờ đợi hết hoài mong?
Ta thấy đâu đây một mối tình
Luôn làm oằn oại trái tim xinh
Đã bao năm nhớ bao tháng đợi
Sao mãi không quên được bóng hình?
Ta thấy trong thơ nỗi vấn vương
Như đang đứng trước ngã ba đường
Lời thơ buồn rũ ngân ngân lệ
Như hờn, như trách lại như thương…
Hoàng Hôn
Tác giả: Hồng Giang
Hoàng hôn xuống lăn tròn trong nỗi nhớ
Nắng mỏng manh trăn trở níu đông tàn
Đời người mà ắt sẽ có hợp tan
Se sắt nhớ cung đàn thương nốt nhạc
Ngõ vắng nhỏ lá vàng khô xao xác
Sóng xô bờ xào xạc sợ biển đau
Chiều buông rơi để nỗi nhớ nhạt mầu
Dấu yêu hỡi ở đâu người có thấy
Vần thơ tình viết hoài trên trang giấy
Đợi chờ ai run rẩy những khát khao
Vòng tay ôm bờ môi thắm hôm nào
Giây luyến ái đưa ta vào mộng mị
Với tình yêu xin người đừng suy nghĩ
Kẻo xuân hồng bì tị kém sắc tươi
Đã yêu nhau thì yêu đến trọn đời
Đừng như nắng rong chơi chiều đông giá
Hoàng hôn xuống câu thơ tình nghiêng ngả
Gửi cho người…
Là tất cả…
Tình anh !
18. Thơ hoàng hôn lỡ hẹn với chân trời
Hương Tình Xưa
Tác giả: Phạm Thanh Hà
Hương tình xưa còn vương trên lối mộng
Đường thênh thang có vọng dáng hình ai
Núi ấp ôm mây xõa tóc buông cài
Còn thoảng lại đâu đây màu kỉ niệm
Vẫn còn đó chân trời hoàng hôn tím
Theo cánh chim tình nào đã vút bay
Lời yêu đương vụn vỡ giữa trời đầy
Cho lòng ngỡ bủa vây ngàn cơn sóng
Trôi lang thang tình tìm về biển rộng
Để bên bờ có kẻ ngóng xa xôi
Con thuyền kia chở nỗi nhớ tơi bời
Người xa người ai ngậm ngùi đưa tiễn
Giờ lao xao gió đông về gọi tiếng
Trút ưu tư lạnh buốt giọt sương sa
Vẫy tay chào mà xót xa lòng dạ
Còn đâu nữa thiết tha hương tình cuối
Mùa Hạ
Tác giả: Lê Nguyễn Ngọc Yến
Tháng tư mùa hạ đến rồi
Chia tay trường lớp bạn bè thầy cô
Nắng lên rợp khắp phố phường
Cành hoa phượng đỏ nép vào tay ai
Gió vương,tóc rối nhẹ bay
Ban mai thức giấc,nhẹ nhàng sương buông
Sáo ru khúc nhạc đồng quê
Bầu trời trong vắt,mây làm gương soi
Gió lay cành trúc,cành tre
Gió soi bóng nước,ngồi buồn đợi ai
Ngoài kia đồng lúa trổ bông
Cánh cò bay lả bay la thăm đồng
Xa kia,ở mãi chân trời
Hoàng hôn tan biến,để lại màn đêm
Tháng tư mùa hạ đến rồi
Thế là vụt mất một thời tuổi thơ…
Trên đây là những bài thơ về hoàng hôn hay do đội ngũ INVERT tổng hợp. Hy vọng bài viết giúp bạn giải toả được tâm trạng và có thêm nhiều phút giây thư giãn, thoải mái.
Nguồn: Invert.vn
Gửi bình luận của bạn
(*) yêu cầu nhập